Chương 12.2: Không biết có đẹp hay không? (2)

Mắt anh rơi vào khoảng không, nhất thời không biết phải làm thế nào đáp lại.

“Em, em không thích sao?” Thấy cô không nói gì, Cung Hy Nguyên mất tự tin vừa mới gây dựng, buông bàn tay đang cầm vạt áo sườn xám ra, vẻ mặt hoảng hốt, “Khó coi sao? Có phải rất xấu không? Vậy em đừng nhìn nữa! Đừng nhìn nó ...”

“Đừng ghét anh, đừng ghét bỏ anh ...”

Những sơ đồ về cơ quan sinh dục mà Từ Gia đã nhìn thấy tất cả các phần đều là được vẽ ra. Một người bạn thân đã nói với cô rằng phần dưới của người đàn ông có một khối u xấu xí, trong sách được vẽ thì đẹp, nhưng sự thật thì thật là gớm ghiếc và xấu xí.

Phụ nữ sinh ra đã có những đường cong tuyệt mỹ và làn da mềm mại, mỏng manh. Bên ngoài thuần khiết và linh thiêng như bạch ngọc hoàn mỹ, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức hấp dẫn quyến rũ vô hạn. Họ có sự tinh tế hướng ngoại và sự bí ẩn hướng nội, họ sinh ra để là đứa con cưng của tạo hóa và là cảnh đẹp nhất cho con người.

Từ Gia kín tiếng cho rằng chồng mình không phải là người “hạng thấp” trong miệng của người khác với hàng loạt vấn đề như da sần sùi, nước da đen vàng, chân tay dày, thân hình xấu xí, tóc hoa râm, thân hình nặng nề, bốc mùi hôi.

Anh cũng đẹp. Mặc dù “xinh đẹp” luôn được dùng để miêu tả những phụ nữ cấp cao hơn, nhưng Cung Hy Nguyên vẫn xứng đáng với từ này.

“Không. Sao lại không thích chứ? Đẹp lắm, chính anh cũng không biết sao?” Từ Gia cúi đầu xuống, xoay mặt anh đối diện với gương, sau đó vung váy lên.

“Nào, cắn nó đi.” Cô nói, đưa miếng vải satin lên miệng anh.

Tâm trạng buồn bực của Cung Hy Nguyên cũng được an ủi một chút, mặc dù không biết tại sao lại yêu cầu anh làm như vậy, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cầm tấm vải mỏng mềm mại.

“Tốt lắm, thật ngoan ~” Từ Gia một tay đem hai cánh tay anh bắt chéo về phía sau, tay còn lại che lên cổ anh.

Sự đυ.ng chạm của người mình yêu khiến anh ưỡn ngực. Thân mình cong về phía trước, lưng như cánh cung đang kéo căng.

Năm ngón tay của Từ Gia chậm rãi vuốt ve cổ đẹp như ngọc. Ở phía dưới, cô lần lượt ấn vào giữa xương ức và rốn của anh bằng cùi ngón tay mềm, sau đó dừng lại ở đường giữa của khớp xương mu.

Cô cầm lên gốc thịt đang dựng đứng, khối thịt nặng trĩu trong tay khiến cô cảm thấy thân thể nam nhân thật sự phi thường kỳ diệu.

Tráng kiện nóng rực như vậy, không có bất kỳ xương nào nâng đỡ, chỉ cần dựa vào mô mềm là có thể “kéo” được lâu.

Thời gian trò chơi trôi qua đã lâu, nhưng thân hình bọt biển của anh không có chùng xuống. Anh vẫn thẳng người và hướng về phía trước, giống như một sĩ quan nhỏ hào hoa.

“Anh chưa từng dùng tới sao?” Từ Gia không khỏi hiếu kỳ khi nhìn thấy nơi đó trắng nhạt sáng ngời. Đây là lần đầu tiên của cô với anh, cũng không có bất kỳ đạo đức xấu hổ nào để lừa dối trong hôn nhân.

Cô đang hỏi anh rằng anh đã bao giờ thủ da^ʍ chưa.

Đàn ông sinh ra đã có nhiều ham muốn hơn phụ nữ. Thậm chí có những người đàn ông phóng đãng bán đứng chínb mình xuống biển làm vịt vì không thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình. Từ Gia hiểu rõ sự khác biệt về sinh lý giữa nam và nữ, người ta gọi đó là hành vi tự an ủi , không tự ái lại thấp hèn, và Từ Gia sẽ không bị điểm âm ở đây.

Mặc dù biểu hiện của cô ấy có một chút lãnh cảm, nhưng sau tất cả, cô chưa bao giờ cảm thấy đói khát dù chỉ một lần.

Cung Hy Nguyên đỏ mặt.

Anh không dám nói.