Chương 13.1: Tự an ủi (1)

Trước khi lên giường với Từ Gia, anh đã vô số lần giật tung những bức ảnh phóng to, độ nét cao của cô trên tạp chí tin tức những phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế sofa trong những bộ âu phục được thiết kế trang nhã như một tên biên thái mà xóc lọ. Hai tay bắt chéo đặt ở giữa đùi, giữ chiếc váy bó sát hông trên đầu gối, chặn tầm nhìn của anh về khung cảnh dưới váy, khẽ mỉm cười trước ống kính; hoặc trên các trang tạp chí thời trang thời thượng, cô đang mặc một chiếc áo khoác cao bồi ngắn rộng rãi, chiếc áo viền ren trắng ôm trọn khuôn ngực quyến rũ của cô. Bờ mông quyến rũ, ánh nắng ấm áp chiếu vào cô, vành rộng của chiếc mũ hiệp sĩ phương tây phủ bóng lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô; hoặc được chụp ảnh bí mật. Cô mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng của Pháp, khi cúi xuống sẽ lộ ra khe ngực sâu hun hút, hai đôi chân dài dưới làn váy thật mảnh mai thẳng tắp, trắng nõn mịn màng. Anh tưởng tượng khung cảnh sẽ tuyệt đẹp như thế nào khi cô quấn lấy eo anh và làm chuyện đó ...

Cung Hy Nguyên là tầng lớp thấp nhất của chợ búa chi đồ. Anh sẽ không học cách tuân thủ nghiêm ngặt lời nói và cử chỉ của mình như các tiểu thư khuê các. Đối với những ham muốn tự nhiên cũng vậy.

Rốt cuộc, chính Từ Gia là người khơi dậy tà niệm trong anh. Dù không muốn anh cũng đành chịu.

Anh sẽ nhốt mình trong phòng và vặn vẹo côn ŧᏂịŧ của mình suốt đêm. Đem trải các trang có cô trong tờ tạp chí ra, quỳ trên giường rải đầy hình ảnh của cô, hết lần này đến lần khác anh đẩy thứ dịch nhầy trong suốt ra khỏi cơ thể, nhìn nó bắn ra một dòng sữa trắng đặc sệt giữa không trung, rồi hàng ngàn con cháu của anh đập vào khuôn mặt đang nở một nụ cười dịu dàng của cô, làm bẩn sự thuần khiết của cô.

Anh sẽ không chờ nó mềm nhũn mà một mực tiếp tục làm. Hai tay vuốt đến co rút, dươиɠ ѵậŧ bị cọ xát đến rách da, đau rát, anh cũng không chịu dừng lại.

Anh phải làm mọi cách để bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc ướt đẫm tới chỉ còn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng và trong suốt, ngâm và trộn lẫn vào những trang sách dày, đem sự thánh khiết của cô nhuộm đến bẩn khắp người ...

Anh luôn làm như vậy, tự ngược đại chính bản thân mình để du͙© vọиɠ tuôn trào.

Anh muốn trao tất cả mọi thứ cho cô. Một giọt không dư thừa, một tia cũng không lưu lại.

Nhưng khi anh thực sự làm chuyện đó với Từ Gia, cho dù ký ức mơ hồ, cơ thể anh vẫn ghi nhớ cảm giác đó thay cho anh. Sự ngây ngất có thể khiến anh chết chìm, một lần nếm thử sẽ cả đời khó quên. Khi anh muốn dựa vào thủ da^ʍ để giải tỏa ham muốn, em trai anh đã bài xích anh.

Thật khó để có thể bắn ra một cách sảng khoái.

Vì vậy, sau khi kết hôn, anh đã thủ da^ʍ ít hơn.

Tuy rằng anh vẫn dễ dàng phản ứng lại với cô, nhưng phần lớn thời gian đều là chờ đợi mình mềm xuống mà không khỏi lột động, phóng thích bản thân.

“Anh, anh … Hừ ân ~” Sự vuốt ve nhẹ nhàng của Từ Gia khiến anh hoàn toàn rơi vào du͙© vọиɠ, đầu óc hỗn loạn, chỉ có sảng khoái nhảy lên da đầu.

“Tại sao anh ở đâu cũng đẹp vậy?” Cô gái nắm lấy bàn tay anh đang cố gắng di chuyển, và đẩy nhanh tần số vuốt ve, “Anh đã bao giờ tự thấy mình đạt cao trào chưa? Em đoán chắc là đẹp lắm.”

"Nơi này của anh cứng và nóng như vậy, nó còn càng ngày càng lớn, trông rất đẹp, anh biết không?"

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh sẽ có màu gì? Có bao nhiêu? Có thể bắn xa tới cỡ nào?"

"Anh sắp tới rồi? "Từ Gia nằm ở trên vai anh, dùng sức nhẹ nhàng thì thầm để điều chỉnh cảm xúc ham muốn của anh . Đây là lần đầu tiên cô biết rằng mình rất giỏi nói những lời thô tục.

Cung Hy Nguyên có chút khó nhịn gật gật đầu.