Chương 14.1: Tắm cho anh (1)

“Lửa cháy ngùn ngụt, sao lạc mất nhau.”

Trong đầu cô chợt hiện lên một câu như vậy, cô cảm thấy phương hướng chung của công việc viết bài quảng cáo của một tạp chí nào đó dường như đã ổn định.

Cung Hy Nguyên tranh thủ xoay người sang ngang, tựa vào cánh tay cô, ngửa cổ, dụi mặt vào chiếc cổ thơm ngát và ấm áp của cô.

Làm sao đến bây giờ cô vẫn chưa hôn anh?

Biểu hiện anh chưa đủ tốt sao? Anh phải làm sao để cô có thể thích anh đây ...

Cổ bị phủ đầy tóc có hơi ngứa, Từ Gia cúi đầu nhìn mặt của anh.

“Anh không sao chứ?” Cô chạm vào khuôn mặt trắng mịn màng và ấm áp của anh, rất thoải mái, “Anh làm rất tốt.”

Nét ửng hồng trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất, Cung Hy Nguyên lén nuốt một ngụm nước bọt, mím chặt môi. Mặc dù có chút phấn khích khi được khen ngợi, nhưng anh vẫn thất vọng vì không nhận được phần thưởng xứng đáng nào.

Từ Gia chu đáo cởi từng chiếc cúc áo sườn xám nhàu nhĩ cho anh, thiết kế một mảnh có thể dễ dàng cởi ra.

Cung Hy Nguyên có chút xấu hổ, cảm thấy mình như một đứa trẻ lớn hư hỏng.

"Trên người anh có dính một chút ..." Từ Gia lấy ra vài mảnh giấy lau đi một ít dịch thể màu trắng đυ.c trên bụng anh, cô do dự một chút nhưng vẫn không nói tiếp.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng có chút đỏ tươi, tượng trưng cho kinh mạch nội tiết đan xen vào nhau, nhưng lại bị du͙© vọиɠ dâng trào làm ướt đẫm, lại giống như một đại công tử cao ngạo bị ngập trong nước đến ướt sũng.

Thất bại thảm hại.

Cô không muốn làm hỏng sự hài hòa kỳ lạ này.

Chất lỏng ẩm ướt cũng dần dần đặc lại theo thời gian. Nó dính khô trên dươиɠ ѵậŧ, có chút khó chịu.

“Anh muốn đi tắm.” Cung Hy Nguyên có chút mất hứng cong miệng lên, dùng lòng bàn tay vân vê thành hạ thịt dưới thân mình, “Nó dính vào thân thể, thật sự rất khó chịu.”

Thân thể của anh phủ một tầng mồ hôi mỏng, nóng hổi, cả người đều thơm.

Quả đỗ tùng làm lạnh còn có chanh tươi mát, ẩn dưới cây linh sam, sự hòa quyện cân bằng phù hợp của xạ hương ngọt ngào.

Từ Gia ngửi thấy hương vị kia.

"Vô Duyên Nguyệt. Có đúng không?” Từ Gia nói, hít sâu vào cổ anh một ngụm, “Nó được anh diễn dịch rất tốt.”

“Anh thích nó sao?” Cô hỏi, nắm lấy tay anh và đưa anh vào trong, rồi dừng bên bồn tắm.

Mũi của cô thật sự rất thính, cô có thể ngửi thấy ngay mùi nước hoa anh đang xịt.

Cung Hy Nguyên rất vui mừng, gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở mép ngoài của bồn tắm theo sự chỉ dẫn của cô.

Từ Gia trước tiên trải một chiếc khăn tắm lớn lên đó, trần trụi ngồi xuống cũng sẽ không bị lạnh.

Cô vẫn luôn luôn cẩn thận như vậy. Thật khó để người ta không động tâm.

"Hương thơm chua ngọt của nó có tên là tình lữ hương, được pha trộn với rượu nho đen, trái cây, sữa bạc hà chua ngọt và trầm hương bột béo lâu dài." Từ Gia đo nhiệt độ nước, dùng lòng bàn tay ướt và nóng chạm vào đùi, và sau đó đem mở ra, "Từng có một khoảng thời gian em đặc biệt thích nó.”

Từ Gia ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dùng tay che nửa khuôn mặt đỏ bừng, cười nhẹ: “Đương nhiên, bây giờ cũng vậy.”

Từ Gia đang giúp anh tắm rửa.

Nhẹ nhàng và tỉ mỉ, sợ làm anh đau, nhưng không bỏ sót một chỗ nào.

Ngay cả bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng được rửa sạch tại chỗ. Cô không chê anh bẩn chút nào, thậm chí cô còn nhấc khúc thịt mềm ở trạng thái tự nhiên, rửa hai quả trứng bằng một lượng nước nhỏ.

Mặc dù đang giở trò đùa bỡn với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhưng biểu hiện của cô rất nghiêm túc và đúng đắn.

Cung Hy Nguyên bị kí©h thí©ɧ đến mức trở nên cứng ngắc.

Sau khi xả sạch lớp bọt dày đặc trên người, Từ Gia tắt vòi hoa sen, lấy một chiếc khăn tắm màu trắng quấn lấy cơ thể trần trụi của anh.