Chương 14.2: Tắm cho anh (2)

“Vậy anh tự thay quần áo đi, em đi giặt sạch bộ sườn xám này.” Loại vải quý từ sợi tổng hợp không thể giặt máy, phía trên có dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, người ngoài không thể giặt sạch được, nên cô định tự mình xử lý nó.

Cung Hy Nguyên không thể ngăn cô lại, vì vậy Từ Gia vẫn đi vào phòng giặt và để anh một mình trong phòng tắm.

Sau khi người đã rời đi, anh quấn khăn tắm, cúi đầu hít sâu một hơi.

Vị dâu chua chua ngọt ngọt và mật ong quyến rũ là mùi hương thường được nhuộm trên đồ ngủ của cô.

Cô ôm anh lúc nào vậy?

“Lần này thế nào?”

Tin nhắn đến từ bốn mươi lăm phút trước.

“Không tệ.” Từ Gia thành thật gửi ý kiến

của mình, suy nghĩ về nó và nói thêm, “Tốt hơn là nên thay người mẫu.”

Giống như chồng cô vậy.

Từ Gia có công việc phải bận rộn. Dọn dẹp phòng tắm xong, Cung Hy Nguyên đang nhàn rỗi không biết phải làm gì.

Bình thường gặp loại tình huống này, anh sẽ trở về phòng ngồi đợi, nhưng bây giờ cô đang ở bên ngoài, anh muốn ở cùng với cô.

Thời gian vẫn còn sớm, Từ Gia mang laptop đến quầy bar trước cửa sổ, pha cho mình một tách cà phê, làm việc trước ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ và thảm cỏ xanh mướt trong sân.

Cô cảm thấy khá thoải mái.

Nếu không có ai đang chơi trò cám dỗ ướŧ áŧ bên ngoài.

Cung Hy Nguyên không thể nhàn rỗi trong chốc lát, anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của Từ Gia.

Nhưng anh không muốn làm phiền cô, vì vậy anh quan sát nơi cô có thể nhìn thấy anh, vặn vòi nước cạnh tường và nhấc ống nước lên để phun nước.

Quẹo trái, quẹo phải, nước gần như nhấn chìm cỏ cây hoa lá, Từ Gia vẫn không hề ngẩng đầu lên.

Sao có thể như vậy? Anh hờn dỗi ném ống nước, đứng dậm chân tại chỗ.

Kết quả là dòng nước áp lực cao đã va vào ống nước và nhảy trực diện làm ướt đẫm bộ quần áo anh vừa mặc vào.

Cung Hy Nguyên không kịp né tránh, bị dội một gáo nước lạnh.

Từ Gia đang mải mê làm việc bị tiếng ồn làm phân tán tư tưởng, khi nhìn lên thì thấy người đàn ông trong vườn đang chống chọi với cái ống nước đang đung đưa.

Kết quả vẫn chưa được quyết định, nhưng người thì khá chật vật.

Cô từ trên ghế nhảy xuống, đẩy cửa kính và chạy đi tắt vòi.

“Anh đây là bị làm sao vậy?” Từ Gia một tay chống nạnh đứng trên con đường đá, giống như một người mẹ lo lắng giáo dục đứa nhỏ nghịch ngợm.

Cung Hy Nguyên cầm ống nước không có sức tấn công, cắn chặt môi, than thở với cô: "Anh chỉ muốn tưới vườn, nhưng anh ..." Nói còn chưa dứt lời, anh lắc lắc cái ống nước trong tay, hướng nó trút giận.

Nước chưa kịp đổ ra lại tạt vào chân anh, Từ Gia né người sang một bên, cảm thấy bất lực.

Đầu óc của chồng cô có vẻ không tốt cho lắm, vậy mà lại nghiêm túc giận dỗi cái ống nước.

“Tốt hơn hết anh nên đi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Thấy Từ Gia vươn tay về phía mình, Cung Hy Nguyên vội vàng ném ống nước trong tay, ba bước chạy về phía cô nắm lấy tay của cô.

Cũng không thể đổi ý.

Non nớt và mềm mại, Cung Hy Nguyên có cảm giác như đang cầm một viên kẹo dẻo mềm, loại ngọt ngào.

Đối phương càng chạy càng ngày càng gần, vai Từ Gia cũng bị ướt. Anh mấp máy môi, nhưng không nói hề gì, mặc anh đi.