Chương 15.2: Đối thủ một mất một còn (2)

"Làm sao tôi có thể ký đơn đồng ý phá thai với anh ta nếu chúng tôi không ly hôn? Còn không phải là tôi vẫn phải sinh con ra sao? San San bình thường đối xử với anh ta rất tốt a, có gì tốt đều nghĩ tới anh ta. Kết quả thì sao? Nếu phạm tiện thì cũng đã phạm rồi, San San rút kinh nghiệm xương máu, thật vất vả quyết tâm chia tay, thế mà anh ta còn muốn trả đũa, nói rằng cô ta bỏ rơi anh ta và mặc kệ anh ta, thật cặn bã."

Từ Gia càng nghe, lông mày của cô càng nhíu chặt.

Cái này là chuyện gì vậy a?

Những bộ phim truyền hình máu chó mà cô xem vào đêm khuya đều không bằng drama ngoài đời thực.

Không phải ngày một ngày hai mà cô không thích cái pháp luật quanh co này. Nhưng cuộc sống này là như vậy, cô không thể thay đổi bất cứ điều gì một mình. Vẫn là nên giữ gìn sinh hoạt đời sống riêng tư và thực hiện tốt các biện pháp tránh thai.

"Đạo đức bị bắt cóc rồi?” Từ Gia dùng dây chun ở cổ tay buộc tóc, nhìn già dặn, nhẹ nhàng không mất đi sức sống thanh xuân, nhưng vẻ mặt lại không mấy ưa nhìn, "Nhẫn tâm đá không phải là được rồi sao? "

"Không được." Trần Trà xua tay, khóe miệng nhếch xuống, muốn có bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu không thích, " Không nói đến San San mềm lòng không thể cứng lòng. Bạn trai nhỏ đó chính là một diễn viên đang lên, việc này mà lộ ra, anh ta không lật xe, đại lão phải tát San San trước để bịt miệng." Nói xong, cô ấy làm động tác ngoáy cổ, rất sinh động.

“Diễn viên?” Điều này khiến Từ Gia chú ý. Dù sao người trong nhà cũng làm nghề này, trong lòng luôn cảm thấy có chút thân thiết, “Là ai vậy?”

Trần Trà cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai nghe lén nên giơ tay che miệng, hạ giọng và phun ra một cái tên.

“Ai? Cảnh Tinh?” Từ Gia tròn mắt không tin nổi, thông tin này rõ ràng là khá sốc đối với cô.

Cô đã quen thuộc với cái tên này. Ở kiếp trước, anh ta và Hy Nguyên đã cạnh tranh nhau mới lên tuyến một, chiến đấu đến chết đi sống lại. Cả hai bên đều điên cuồng giẫm đạp, rải chất đen lên đối thủ, và khu vực bình luận sẽ luôn mịt mù khói. Trò hề này chỉ kết thúc cho đến khi Cung Hy Nguyên tự nguyện rời khỏi làng giải trí.

Đương nhiên kiếp trước cô không biết những chuyện này. Chính Cung Hy Nguyên ngồi bên mộ cô và than thở với cô, cô mới nhận ra sự nghiệp của anh vất vả như thế nào.

Anh nói rằng cô rõ ràng có tài nguyên tốt như vậy, cũng không nghĩ đến anh. Không nghĩ tới anh coi như xong, luôn tìm kiếm những “đối thủ” để chụp tạp chí. Mỗi khi có tập san mới, anh sẽ nôn mửa chết đi sống lại khi nhìn thấy khuôn mặt cười toe toét của đối thủ trên trang bìa. Nhưng đó là tâm huyết của cô, vì vậy anh vẫn là mua chúng một loạt để cất giữ. Mỗi cuốn đều có các lớp ghi chú để che đi khuôn mặt xấu xí kia.

Ban đầu Từ Gia nghe như một trò đùa. Cô nghĩ khi anh chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình thật đáng yêu. Nhưng càng nghe, cô càng không thể cười nổi.

Quá khó. Đứa trẻ này đang có một khoảng thời gian khó khăn.

Cô thậm chí không thể tưởng tượng làm thế nào anh có thể kiên trì như vậy. Nếu là cô, đừng nói đến lịch trình làm việc liên tục không có giờ nghỉ suốt ngày đêm, chỉ bằng cách chống lại áp lực cũng không thể vượt qua. Tinh thần của cô đang thực sự trở nên tồi tệ.

Nhưng lúc đó, cô muốn giúp cũng không được.

Cô đã chết, là một hồn ma vô dụng. Mà ông xã xô đã dùng “lá đơn từ chức” viết tay ra khỏi làng giải trí, chặn mọi con đường tương lai của anh.

Đó là thành công cuối cùng anh đã đạt được bằng cách vật lộn một mình trong đầm lầy hỗn loạn. Việc nhẹ dạ cả tin khiến anh phải hứng chịu nhiều mục tiêu, kẻ bệnh hoạn rình rập chờ thời cơ ...

Khi bọn tội phạm hành hạ, lăng nhục anh trong nghĩa trang một cách ghê tởm nhất, người đàn ông chỉ biết nhìn vào bia mộ cách đó không xa và khóc, thầm gọi tên cô ……