Chương 16.1: Cô ấy rất xinh đẹp (1)

Lại tới, lại tới ...

Từ Gia day day trán, ký ức tuyệt vọng và đau đớn trào dâng trong tâm trí cô. Cô thật sự rất cần gặp chồng mình, đảm bảo rằng anh ấy vẫn ổn.

---------------------

Khi Cung Hy Nguyên nhận được cuộc gọi của Từ Gia, anh hoàn toàn sững sờ.

Cô muốn anh đến chỗ làm của mình để tìm cô, thậm chí còn dùng những từ "ngay bây giờ, càng sớm càng tốt, ngay lập tức", đó là những từ ngữ biểu đạt sự tha thiết mãnh liệt.

Anh cảm thấy nhất định là cô đang nhớ anh.

Cung Hy Nguyên đã ậm ừ ba lần, đặc biệt nghiêm túc đáp lại cô, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

“Thật là tốt biết bao a.” Anh nghĩ, che đi khuôn mặt hơi nóng của mình, cảm thấy cuối cùng anh đã gần cô hơn một chút.

-------------------------

Sau khi cúp điện thoại, Từ Gia mới nhận ra những yêu cầu của mình quá đáng như thế nào.

Nhưng bây giờ gọi lại cho anh bảo anh không cần đến nữa chẳng khác nào cô đang đùa nghịch cùng anh?

Từ Gia xóa bỏ lời xin lỗi trong khung chat, quyết định vẫn là đi trước một bước, nhìn một bước rồi tính toán tiếp.

“Chủ tịch!” Sau khi Trần Trà treo áo khoác ở dưới sàn nhà lên giá áo, cô quay lại sắp xếp thông tin trong tay và đưa cho Từ Gia, “Đây là danh sách người mẫu có lịch trình vừa được sắp xếp. Chỉ cần liên hệ liền có thể lập tức đến đây ngay… ”

Từ Gia lật xem từng tờ sơ yếu lý lịch in màu, tốc độ duyệt rất nhanh, nhưng không bỏ qua những điểm mấu chốt.

Thấy vẻ mặt của chủ tịch kiêm tổng biên tập đại nhân càng ngày càng ảm đạm, Trần Trà ngượng ngùng cười pha trò: "Chỉ là không hợp với chủ đề này ... Hướng gió gần đây thay đổi thế nào ấy, thế mà có cảm giác gió khởi xương. Từng cái giống như chứng bệnh kén ăn, xanh xao vàng vọt da bọc xương......"

Thẩm mỹ là nhiều mặt. Cái đẹp không cần giới hạn nhưng đã là tạp chí thời trang thì chủ đề được đặt ra phải phù hợp với những đối tượng để từng số có cái nhìn và cảm giác mạnh mẽ hơn. Đồng thời, với tư cách là một thương hiệu dành cho độc giả, bọn họ càng phải tôn sùng cái đẹp nhiều hơn nữa để quảng bá vẻ đẹp lành mạnh chứ không phải như những nhà sản xuất và công nhân khuân vác dị dạng.

"Những cái này đều không được.” Từ Gia đóng nhanh tập tài liệu, vẻ mặt nghiêm túc, “Da vàng màu bánh macaron quá nữ tính khó có thể kiểm soát được. Người mẫu da đen có thể sử dụng A Tinh, làn da của cô ấy sáng bóng, ngoại hình đều ổn. Có thể tặng cô ấy tất cả những bộ này. Chủ đề áo tắm khô cằn này làm sao có thể tìm được dáng người phù hợp? Các cô người mẫu quá gầy, giống như một bộ xương. Chẳng phải tôi đã nói rằng tạp chí của chúng ta không chấp nhận những người mẫu như vậy sao? "

"Đã không kịp nữa rồi, tôi sẽ thử trước một người xem. Trong trang chính thức của tạp chí, chúng ta hãy xem San San quyết định như thế nào. Nếu không được liền hủy hợp đồng. Từ Gia đem tư liệu nhét vào trong ngực cô ấy, chạy đến phòng thử đồ bằng một đôi giày cao gót bảy centimet. "Gọi nhà tạo mẫu lại đây. Thay đồ trang điểm một lần nữa và mang tất cả quần áo ra đây. Tôi sẽ thử trước."

Đội quay chụp mới gia nhập cùng nhân viên công tác sửng sốt một lúc, họ đến gần Trần Trà và hỏi người phụ nữ xinh đẹp kia thật sự là sếp không?

Trần Trà, người đang bận rộn với công việc ngay lập tức nâng ngực nhỏ của mình lên và tự hào nói: "Tất nhiên là cô ấy rồi! Cô ấy vẫn là tổng biên tập của chúng tôi. Dáng dấp đẹp mắt, dáng người cực đỉnh. Bất luận nam giới hay nữ giới đều thèm nhỏ dãi cô ấy. Tính cách thì ôn nhu cẩn thận, không lung lay giá đỡ, không ai không thích cô ấy. Đôi khi công ty cần thử một số phụ kiện quần áo do nhãn hàng gửi cho phù hợp, một số hình ảnh trang điểm của quần áo mẫu là do cô ấy chụp.

"Chính là chân không đủ dài, đi không được tú.” Trần Trà lắc đầu tiếc nuối, “Bất quá khuôn mặt và tỷ lệ bình thường quá chuẩn, cô ấy trèo lên đánh bại một đám người mẫu mặt phẳng, nếu không phải vì tham vọng của cô ấy thì người quản lý nào đã phải thay máu.”

“Đôi chân rất dài… ”Nghĩ đến đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra khi nãy, khuôn mặt Tiểu Công hơi nóng lên, anh ta ngượng ngùng khi nói: “Chị ấy rất xinh đẹp a.”

Trần Trà liếc nhìn anh ta một cái, âm thầm chậc lưỡi.

Lại bị chìm đắm bởi vẻ đẹp của người khác.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hai, hai mươi lăm.” Câu hỏi bất ngờ đến mà không kịp chuẩn bị, Tiểu Công vội vàng hoàn hồn lại và nhanh chóng trả lời.