Chương 16.2: Cô ấy rất xinh đẹp (2)

“Vậy thì đừng gọi cô ấy là chị.” Trần Trà cười toe toét, nở một nụ cười khó đoán, “Chủ tịch năm nay vừa tròn 20 tuổi, trẻ hơn chúng tôi, nên không thể gọi là quá chênh lệch.

"Cũng đừng suy nghĩ nữa.” Trần Trà vỗ vỗ vai hắn, thanh niên bị đâm trúng tâm tư khẽ rùng mình một cái, run lên, "Tôi làm trợ lý lâu như vậy, đã ngăn cản không ít người theo đuổi cô ấy, đều là nhờ một lý do --"

"Chủ tịch, cô ấy là đã kết hôn rồi.”

Những người nghe được tin tức nặng nề này đều rất sốc.

Tiểu Công bị sét đánh ngang tai, cằm của anh ta kém chút nữa bị trật khớp.

Trần Trà vốn còn muốn bổ sung thêm một câu "Tôi không biết thực hư", nhưng đã bị một nhân viên công tác khác cắt ngang.

"Trợ lý Trần——" Người phụ nữ phụ trách điều chỉnh trang phục mở rèm bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người phụ nữ đang mặc một bộ âu phục trắng sữa rộng rãi, tóc nâu dài đến vai, sợi dây chun nhỏ buộc thành bím tóc thấp chẻ ngôi giữa, cao giọng hét lớn, "Chủ biên Từ nói rằng người mà cô ấy mời sắp đến rồi, cô hỗ trợ đi đón người đó thay cô ấy nhé."

Trần Trà, người được xướng tên, trố mắt ngạc nhiên.

Chủ tịch nhà cô chưa bao giờ mang theo người chưa trải qua phỏng vấn đến, đây là lần đầu tiên cô mời một người đến đây.

Nhưng nếu là được bà chủ đặc biệt mời tới, nhất định không được coi thường. Sau khi hướng về phía đối phương nói "Được", Trần Trà có chút khẩn trương thắt lại bím tóc, bước ra khỏi địa điểm quay phim với đôi bốt cao gót dày cộp của Chelsea.

Làm trợ lý nhỏ cho một đại gia giới thời trang, phải am hiểu tường tận ngành giải trí. Suy cho cùng, khi tuyển chọn minh tinh, nếu mời một minh tinh tai tiếng thì coi như là không được gì còn phải bù lại phần mất.

Vì vậy, khi cô ấy đứng ở lối vào của hành lang, trong lòng tràn đầy vui vẻ, mong đợi sự xuất hiện của một vị Thái Đẩu nghiệp giới hoặc người nổi tiếng trong giới thời trang nào đó, lúc này, người đàn ông bước xuống taxi thực sự khiến trái tim cô ấy tan nát.

Đây chẳng phải là nam diễn viên hạng hai đang là tâm điểm của dư luận, danh tiếng quá tệ - Cung Hy Nguyên sao?!

Làm thế nào mà chủ tịch đại nhân nhà cô lại mời anh ta tới đây?

Sau khi xác nhận ba lần liên tiếp, cho đến khi nụ cười trên khuôn mặt người kia bị mài ra gần hết, Trần Trà từ bỏ nghi ngờ, yêu cầu anh đi theo.

Cung Hy Nguyên tháo kính râm xuống, nghiêm túc đánh giá mọi thứ xung quanh.

Đây là nơi làm việc của Từ Gia.

Bởi vì quá kích động, anh không che đậy mà quay đầu sang hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Vợ tôi ..."

Trần Trà nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn anh.

Cung Hy Nguyên kịp phản ứng, vội vàng đem xưng hô mà anh gần như sắp thốt ra bình phong trong hơi thở. Anh bình tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào, nghiêm nghị hỏi: "Từ Gia đang ở đâu?"

"Chủ tịch? Chủ tịch đang thay quần áo. Người mẫu chạy trốn, chủ tịch nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hiện tại rất bận." Trần Trà đối với người có tai tiếng ngập trời thường không có cảm tình, nhưng dù sao anh có là người quen của bà chủ thì không thể trực tiếp đối xử tệ bạc với anh. Cô ấy chỉ vào ghế sô pha lười cách đó không xa, nói với anh: “Anh ngồi đó nghỉ ngơi một lát, lát nữa cô ấy sẽ ra ngoài.”

“Góc tây nam có nơi tự phục vụ, nếu anh thấy đói bụng có thể tự mình đi lấy. Không có nhiều loại cho nên anh đừng có ghét bỏ a.” Trần Trà sợ anh bắt bẻ, đến lúc đó lại cố ý làm khó cô ấy, trước tiên làm liều tiêm phòng.

“Không sao đâu.” Cung Hy Nguyên ngồi trên tấm chiếu Tatami gần sân khấu quay phim nhất mà cô chỉ, cảm thấy hơi sốt ruột.

Anh rất muốn nhìn thấy Từ Gia, ngay cả khi họ chỉ mới tách nhau một tiếng đồng hồ.