Chương 25.2: Bữa ăn (2)

Bị thẩm vấn, Cung Hy Nguyên gật đầu lia lịa, thực ra anh không quen với những nhà hàng cao cấp có quá nhiều quy tắc bị phá vỡ như vậy, mặc dù đã học hết lễ nghi dùng cơm nhưng anh vẫn theo bản năng muốn tránh xa.

Anh trời sinh liền không thích hợp với những nơi kia, ở nơi đó dùng cơm giống như biểu diễn với đôi giày khiêu vũ không vừa vặn, không có cách nào dừng lại, lại khó chịu không chịu nổi.

Mà nơi đây giống như một quán ăn gia đình đậm chất nghệ thuật, hay một khu vườn xinh xắn để mọi người dừng chân ngắm cảnh, thậm chí là tổ chức picnic. Chỉ cần bước vào, liền cảm thấy như đang ở nhà, tất cả mọi người đều rất buông lỏng, không có cái gì là không được tự nhiên.

Từ Gia nhận được phản hồi tích cực thì thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng ẩn ẩn sau thực đơn lập tức nhếch lên.

“Xem ra em không có chọn sai, chỉ cần anh thích là được.” Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông, bộ dáng đùa giỡn chọc cho người đỏ mặt, “Đồ ăn ở đây đều ngon, mà hình ảnh cùng vật cũng y như thật, cam đoan già trẻ không gạt, anh có thể yên tâm chọn món rồi."

Cung Hy Nguyên nặng nề mà gật đầu, sau đó không kịp nhìn lật xem menu. Trong mắt Từ Gia, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại có chút kích động giống như một đứa trẻ ngoan được cha mẹ thưởng cho đi ăn ngoài.

Đáng yêu đến muốn mạng.

Đúng vậy, anh cũng là một đứa trẻ, cần được quan tâm và chăm sóc, một đứa trẻ được cô đặt lên hàng đầu trong lòng.

Đúng như cô nói, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, trên đĩa được bày biện rất đẹp mắt, đẹp đến mức anh không biết nên động đũa về hướng nào.

Càng quan trọng hơn là, người anh thích nhất lại ngồi đối diện nhìn anh, anh muốn thận trọng, không thích ăn quá nhiều.

Một người đàn ông ham ăn sẽ không thể làm cho một phụ nữ cảm thấy yêu thích, lộ ra khẩu vị lớn mà bại gia.

Từ Gia vốn tưởng rằng bữa ăn của hai người cũng không nhiều lắm, nhưng không hiểu sao vẫn còn rất nhiều. Nhớ lại hôm nay tốc độ ăn uống của đối phương có vẻ chậm đáng kinh ngạc, cô không khỏi thắc mắc: "Anh đảm nhận vai gì đòi hỏi phải giảm cân điên cuồng sao? Ăn ít như vậy..."

“Không có không có!” Cung Hy Nguyên vội vàng xua tay phủ nhận.

Anh không bao giờ nhận đóng những vai già yếu, ốm yếu, tàn tật, béo phì... Nhiều người lợi dụng điều này mắng anh là thần tượng sợ xấu xí mà khuất phục trước vai nặng. Kỳ thật lời nói này cũng không có gì sai.

Ý định ban đầu của anh khi gia nhập làng giải trí là để được gần Từ Gia hơn, khoảng cách giữa hai người quá xa, giống như hai đường thẳng song song kéo dài vô tận. Anh trăm phương ngàn kế, tìm mọi cách để hai người có điểm đan xen và đường trùng nhau về mọi mặt, hy vọng có thể thâm nhập vào cuộc sống, công việc, thậm chí cả vòng giao tiếp xã hội của cô. Anh muốn được cô nhìn thấy, trông thấy anh ở dáng vẻ tốt nhất.

Thế nên, thà rằng phần diễn ít hơn một chút, thù lao thấp hơn một chút, dù chỉ là vai nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, anh cũng nhất định phải đẹp.

Nguyên tắc diễn xuất của anh là tập trung vào nhiều hơn là tốt. Giăng lưới rộng, luôn có cơ hội có thể làm cho cô - một con cá, sẽ bơi vào lưới của anh, ngay cả khi chỉ mất một giây để chú ý đến anh.

“Chẳng lẽ đồ ăn nơi này không hợp khẩu vị của anh ư?” Từ Gia nhíu mày lại, cảm thấy hôm nay cũng quá mức không thuận chút. Cô vốn là một người vô thần, không tin vào thần Phật, nhưng sau khi loại trọng sinh thần kỳ rất có kịch bản sắc thái ma huyễn giáng lâm ở trên người cô, cô không nhịn được nhiều ba phần mê tín, bắt đầu nghi ngờ liệu hôm nay có thích hợp để đi du lịch hay không.

Lời vừa dứt, Cung Hy Nguyên bối rối lắc đầu như trống lắc, sợ cô hiểu lầm.

Anh không mạnh mẽ, nhưng anh cũng không yếu đuối. Dáng người da mỏng là móc treo quần áo khi mặc vào nhưng khi cởϊ qυầи áo ra lại rất thú vị. Điều quan trọng nhất là không giả dối chút nào, có thể ép khô một người phụ nữ có thể lực tốt như cô đến không cần biết trời đất.

Từ Gia vốn định giục anh ăn nhiều để thân thể lớn lên, há to miệng, lại không nói nên lời mà nuốt xuống.

Cô thực đúng là không có quyền nói điều đó với anh.

Ít nhất trên giường là như vậy.

Cô cũng không tìm được lý do chính đáng nào, đành cầm một chiếc nĩa sạch, gắp một miếng bít tết mà cô đã cắt trên đĩa, đưa vào miệng anh, "a" một tiếng, ra hiệu cho anh mở miệng.

Người đàn ông theo bản năng liền làm theo.

Thẳng cho đến khi những miếng thịt mềm non ngon cho vào miệng, anh mới nhận ra mình đang được cho ăn.

Nhai nuốt nước miếng xong, không có thời gian ngại ngùng, lập tức đút thêm một thìa cơm hầm bọc trong nước sốt óng ánh.

Ngay cả Panna Cotta Socola cuối cùng cũng được Từ Gia đút cho anh từng miếng nhỏ.

“Ăn ngon không?” Người phụ nữ đặt thìa tráng miệng xuống, khoanh tay chống cằm, cười hỏi anh.

Cung Hy Nguyên dùng khăn giấy che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng, gật gật đầu, mái tóc mềm mại run rẩy, vô cùng thẹn thùng.