Chương 25.1: Bữa ăn (1)

Tuổi thơ của anh trôi qua cực khổ, thời kỳ thiếu niên cũng ám muội. Những món đồ chơi được thiết kế khéo léo, một sân chơi tràn đầy hạnh phúc, còn có những chiếc bánh ngọt được tạo hình tinh xảo cấu thành nên khuyết điểm gần nửa cuộc đời của anh.

Anh không phải là người cứng rắn, ngược lại có thể nói anh là một tiểu công chúa mềm yếu, đã từng thiếu thốn tình cảm nên anh mười phần mong muốn được quan tâm nhiều hơn.

Tình yêu là một thứ vô cùng kỳ diệu, nó phi thường cường liệt có tác dụng trong thời hạn định tính, loại tình yêu nào cũng cần được thu hoạch trong bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời. Nhưng anh cái gì cũng không có, tất cả những từ ngữ mỹ hảo tương quan đều quá xa vời với anh. Nhưng nếu ai đó có thể mang anh trở lại để bù đắp những khiếm khuyết này, anh có thể thừa nhận, tình yêu đến muộn cũng là tình yêu, và anh sẽ vẫn trân trọng nó như cũ, vẫn sẽ nuôi hy vọng.

Từ Gia kiếp này không hổ thẹn với anh, nhưng cô vẫn muốn bù đắp những khoảng thời gian và tình yêu đã mất.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Cung Hy Nguyên đẩy chiếc kính râm mà Từ Gia đeo cho anh lên sống mũi, bối rối đi theo cô vào ghế lái phụ, không biết chuyện gì.

“Đi ăn chút gì trước đi.” Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, khoảng cách trời tối vẫn còn sớm, nhưng quãng đường cũng không tính là ngắn, vẫn là trước tiên phải nhét đầy cái bao tử trước đã.

Nói xong, cô liền tranh thủ thời gian thắt dây an toàn cho anh, nghiêng người hôn lên khóe môi anh.

Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, một mạch trong một lần. Mối liên hệ tự nhiên và trôi chảy đến mức Cung Hy Nguyên lúc này cũng không phản ứng kịp, đợi đến khi xe khởi hành mới muộn màng liếʍ khóe miệng, mím chặt đường môi không kìm nén được, trong đáy lòng mừng thầm.

Phòng ăn trong nhà hàng Từ Gia đặt trước chiếm một diện tích lớn, cũng chỉ có mười chỗ ngồi. Từ Gia đặt bàn cho hai người, giữa bàn cách nhau rất xa, hơn nữa mức độ chi phí khá cao, còn phải có hệ thống mời chào hội viên nên Cung Hy Nguyên cũng không cần quá lo lắng bị paparazzi lén lút chụp ảnh về cuộc sống riêng tư của mình.

Phòng ăn của nhà hàng rất tốt, cả cấu trúc bên ngoài và trang trí bên trong đều mang vẻ đẹp nghệ thuật. So với những nhà hàng Tây sang trọng "Trung Lâu Các" có tiếng mà không có miếng, nơi này rõ ràng ấm áp và thoải mái hơn nhiều. Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang vọng trong phòng. Trên người phục vụ không còn là bộ quần áo bồi bàn chào đón kiểu cũ lạnh lùng nữa. Váy của các cô gái là chiếc váy màu vàng hoa nhài mềm mại hô ứng kiến trúc tường ngoài, bên hông buộc chiếc tạp dề xoã tung đường viền cánh sen. Trên gương mặt ai cũng tràn ngập nụ cười từ tâm, không có vẻ cứng nhắc, khách sáo như nụ cười chuẩn mực cách điệu.

Trên bàn có thắp những ngọn nến thơm không khói được tạo hình tinh xảo, ánh nến ấm áp lung linh yếu ớt nhưng thật lãng mạn.

“Anh thích nơi này không?” Từ Gia thò đầu ra khỏi thực đơn chắn trước mặt cô, hai mắt cụp xuống tạo thành hình lưỡi liềm, có vẻ rất vui vẻ.