Chương 24.2: Làm bữa cơm cho em (2)

Trần Trà không phải là trợ lý cuộc sống của cô, bản thân cô cũng không phải là một người thích nghiền ép, áp bức nhân viên. Mọi việc trong gia đình đều phải tự mình giải quyết, cô không khỏi đau đầu khi nghĩ rằng có quá nhiều sản phẩm, đồ gia dụng phải sàng lọc, mua sắm lại.

"Ừm, thực xin lỗi, anh không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này ..." Cung Hy Nguyên cảm thấy áy náy, mười ngón tay như sắp bị bóp gãy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vì sợ bị cô ghét bỏ "Anh không cố ý, anh, anh sẽ bồi thường! Anh sẽ trả lại tất cả cho em!"

“Không cần đâu.” Căn nhà này coi như là phòng tân hôn của bọn họ, mới dọn đến hai ba tháng, biệt thự cũng không nghĩ tới mùa xuân thứ hai đến nhanh như vậy, không bao lâu nữa sẽ mở ra một bản thân hoàn toàn mới.

"Nhưng đây là lần đầu tiên em nhìn thấy phòng bếp nổ uy lực đến vậy. Thật sự là mở rộng tầm mắt." Từ Gia nhéo nhéo ống tay áo, kiễng chân nhẹ nhàng lau đi tro bụi trên mặt mũi, lộ ra vẻ mặt ôn nhu, minh châu phủ bụi nhưng vẫn là minh châu. Bảo bối của cô vẫn đẹp mắt như cũ.

Chiến hào bị tàn phá quá mức nặng nề, nhìn thêm một lần nữa lại càng thêm đau lòng, không còn lối thoát nên cô phải liên hệ với dịch vụ dọn nhà, nhờ họ cử người đến xử lý.

Cung Hy Nguyên nắm chặt tạp dề đã nhiễm bụi bẩn, từng bước đi theo người phụ nữ. Cô đi tới mở cửa sổ để phân tán mùi, anh liền học theo, trên mặt kính trong suốt để lại một vết cọ lớn màu đen, luống cuống tay chân cầm áo trên người mình xoa xoa, đem phiến tro kia quấy đến càng bẩn, khóc không ra nước mắt, nhìn cửa sổ một chút lại nhìn Từ Gia, dáng vẻ vô cùng đáng thương phảng phất một giây sau liền muốn rơi Kim Đậu Đậu.

Đầu cũng dính đầy tro và muội, Từ Gia xoa xoa hai lần cho dịu, lòng bàn tay liền biến sắc. Cô nắm chặt lại thành quyền, cảm giác bóng nhẫy dính chặt có hơi buồn nôn. Cô nhịn xuống muốn lập tức chạy lên tẩy uế sạch sẽ, miễn cưỡng nặn ra một câu: "Quên đi, anh đi tắm rửa trước đi."

Người đàn ông nghĩ rằng cô đang tức giận và muốn đuổi anh đi, vì vậy anh gần như quỳ xuống cầu xin sự thương xót trước mặt cô, một bên kìm nước mắt và nói xin lỗi rằng mình không cố ý, một bên dùng tay áo dụi dụi đôi mắt mong manh của mình, không muốn rơi lệ.

“Em biết anh không cố ý, đừng khóc nha.” Bây giờ đến phiên Từ Gia chân tay luống cuống, vội ôm chặt lấy người đàn ông đang nồng nặc mùi khói bụi, đem anh ấn vào trong ngực để an ủi anh, "Cảm ơn lòng tốt của anh, em hiểu rồi. Lần sau chúng ta cùng nhau chọn đồ gia dụng và cùng nhau đọc sách hướng dẫn nhé, để không sợ dùng nhầm."

Cung Hy Nguyên khi nghe được điều này trong lòng rất cao hứng, được tiện nghi khoe mẽ, anh không ngừng dụi dụi vào vòng tay thơm tho sảng khoái của cô ấy. Từ Gia còn có chút yếu ớt, chịu không nổi quá nhiệt tình, vỗ vỗ lưng anh, dỗ dành anh tự mình dọn dẹp, sau đó dùng khả năng tiền bạc của mình để giao căn nhà bừa bộn cho các nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý, còn cô mang anh ra ngoài để sống một thế giới hai người tốt đẹp.