Chương 24.1: Làm bữa cơm cho em (1)

Qua nửa đêm, Từ Gia vẫn còn mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh, cô mới có chút ý thức được nơi mình đang nằm dường như không phải là căn phòng quen thuộc, nhưng thể xác tinh thần đều mỏi mệt nên cô đuổi tia lo nghĩ kia đi, cô mông lung nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Có lẽ đã quá lâu không mệt mỏi như thế này, cô một lần nữa đột nhiên tỉnh lại, lúc này mặt trời đã lên cao rồi. Từ Gia đứng lên đi ra khỏi chiếc giường xa lạ, sau khi đại não chưa được thanh tỉnh tiếp thu được những thông tin liên quan về căn phòng này, cô lập tức bật ra khỏi giường như thể bị ong chích.

Hậu quả của việc làm động tác quá mạnh chính là thân thể cô không thể chịu được sự kích động của mình. Hai chân đau nhức và tê dại mềm nhũn, cô trực tiếp ngã bịch người xuống trên chiếc giường lớn kia.

Từ Gia trước kia cũng được coi là hạt giống tốt, có thiên phú với môn thể thao, đặc biệt là am hiểu sức chịu đựng chạy cự li dài. Nhưng về sau đó, cô phải gánh vác một số gánh nặng của gia tộc và trở thành một mỹ nhân thành thị sống trong văn phòng trong một thời gian dài, từ đó cô không bao giờ rèn luyện nữa. Đặc biệt sau khi sống lại, cô buộc phải nằm trên giường mỗi ngày để ngủ bù, vận động nhiều nhất là lên xuống cầu thang.

Lưng đau, chân mềm, phía bên dưới sưng đau. Cô chỉ có thể di chuyển một cách thận trọng từng li từng tí, chậm rãi xuống giường.

Sau khi mò mẫm trở về phòng của mình, việc rửa mặt và thay quần áo phải tốn rất nhiều công sức mới hoàn thành.

Tầng trên dạo qua một vòng không thấy bóng người, Từ Gia suy đoán có lẽ anh mới nhập đoàn phim nên bắt tay vào công việc. Kết quả là ngay khi bước xuống sàn tầng một, một cỗ mùi khét lẹt xộc thẳng vào trán, trong lỗ mũi đầy khói dầu sặc sụa.

Cô vội vàng tìm kiếm chỗ mùi ấy phát ra, chỉ kịp tìm thấy góc áo màu xanh da trời thấp thoáng trong màn sương mù mênh mông.

Cô đưa tay ra, nắm lấy màu sáng rồi kéo thật mạnh, kéo ra một người đàn ông có khuôn mặt xám xịt vì khói và nét mặt không thể nhìn thấy rõ.

Cung Hy Nguyên quơ cái nồi trong tay, vội vàng lấy nắp nồi che mặt lại vì sợ cô nhìn thấy sự xấu xí của mình.

Đáng tiếc là đã quá muộn, cô đã nhìn thấy rõ mọi chuyện.

Từ Gia nhanh chóng nắm lấy cái nắp của cái nồi mà anh đang cầm để che đi sự xấu hổ của mình, chụp nó xuống, dập tắt ngọn lửa đang bốc lên, bật máy hút khói lên, máy móc "hô hô" điên cuồng vận hành, ra sức dọn dẹp không khí có tầm nhìn cực thấp.

“Anh đang làm gì vậy?” Từ Gia bị ngộp thở đến mức ho khan một tiếng, đem sương mù tản ra khắp người, nheo mắt nhìn xung quanh, phán đoán sơ bộ có nhiều đồ dùng nhỏ cần phải loại bỏ và thay thế.

Vật thể cháy đen ở khắp mọi nơi từ trong ra ngoài, nhiều kích thước và hình dạng khác nhau, điểm chung là không thể phân biệt được vật chất chân thật trong đó.

"Anh muốn ... nấu một bữa cơm, cho em ..." Ánh mắt người đàn ông né tránh, lời nói ấp úng, dường như không muốn đối mặt với thực tế, "Nhưng anh không biết dùng nhiều thứ ..."

“Có dì nấu cơm mà, người đâu rồi?” Người phụ nữ xắn tay áo lên, chuẩn bị dọn dẹp mớ hỗn độn này.

Cung Hy Nguyên bị hỏi đến đỏ mặt, một lớp tro đen bẩn thỉu phủ lên má, che đi sự xấu hổ, nhưng trong lời nói cũng không giấu được vẻ ngượng ngùng, anh rất xấu hổ nói: "Sau khi dì mua đồ ăn xong, anh cho dì về, anh muốn tự mình thử một chút ..."

Lý tưởng đầy đủ phong phú, nhưng thực tế lại thất bại toàn tập.

Anh không biết sử dụng tất cả các dụng cụ nấu nướng trong bếp. Đứt cầu dao, cháy hỏng bốc cháy, tất cả vấn đề xảy ra cùng lúc khiến cho anh trở tay không kịp, suýt chút anh đã mất mạng.

"Là như thế này a ..." Từ Gia vẫn luôn nâng niu căn bếp, từ màu sắc của gạch lát đến kết cấu của tủ, các loại dao, dụng cụ nhà bếp, tất cả chi tiết đều là cô đốc thúc lấy chứng thực. Sau chiến dịch này, về cơ bản nó sẽ được mở lại.

Cô thở dài, rốt cuộc không thể thực sự phát cáu được. Người đàn ông trước mặt đang cúi đầu, lông mày cụp xuống, đôi đồng tử mạ vàng như mật ong nhìn chằm chằm mặt đất đen sì hối lỗi, lâu lâu lại liếc nhìn cô một cách rụt rè, giống như một người đàn ông to lớn đang lặng lẽ chờ đợi bị kỷ luật sau khi làm sai.

Lại ngoan lại ủy khuất.

Bị anh nhìn như thế này, cô không thể tức giận được. Từ Gia cam nguyện trở thành một quý ông yêu cái đẹp một cách thái quá.