Chương 23.2: Kết thúc (2)

Tư thế đột nhiên bị thay đổi khiến Từ Gia vô thức ôm chặt cổ anh, trong hạ thể cho vật đa trọng góc độ đè ép kí©h thí©ɧ địa phương kỳ quái, cô vội vàng cúi đầu cắn vào vai anh, nhưng vẫn như cũ phát ra tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t không thể ngăn cản được ra ngoài.

Qua lớp áo mưa mỏng, phân thân mẫn cảm có thể dễ dàng cảm nhận được những thay đổi bên trong cô. Vách thịt vốn đã hẹp đột nhiên gấp gáp thắt lại một chút, một dòng nước nóng xối tưới ướt qυყ đầυ anh, lại dọc theo hành lang gần như kín kẽ mà gian nan du tẩu.

Anh không cẩn thận chạm vào điểm nhạy cảm ở đâu đó sâu trong cô, đánh bậy đánh bạ làm cô cao trào.

Cung Hy Nguyên ôm cô một hồi, hoa huyệt phun vật thô dài ra một nửa, một giây sau liền nện trở lại, lại đem nuốt đến càng sâu.

Không chờ cô kịp tỉnh táo lại, lòng bàn tay của người đàn ông đã nâng đỡ bờ mông đầy đặn của cô, những đường gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc cẩn thận bởi dao điêu khắc. Những ngón tay căng thẳng với những khớp xương sắc bén khẽ luồn vào cơ thể trơn bóng của cô, nhấc lên rồi lại đặt xuống. Thắt lưng của nam thanh niên rất khỏe, đẩy lên đâm vào liên tục cũng không thấy mỏi. Dươиɠ ѵậŧ đυ. thật mạnh và thật sâu, cặp mông trắng như tuyết mỏng manh của Từ Gia được đánh đỏ như trái đào chín mọng, hương thơm ngào ngạt cùng mật dịch chảy tràn, ai nhìn thấy cũng muốn cắn một ngụm.

Cường độ lớn tốc độ nhanh. Từ Gia bị kí©h thí©ɧ đến lên tiếng thét lên, trong hốc mắt ngậm lấy nước mắt cùng nơi giao hợp đầy ngập xuân thủy cùng nhau tuôn ra.

Tư thế nữ thượng vị đưa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông vào sâu hơn chưa từng có. Từ Gia không thể chịu đựng được tư thế như thế này, cô duỗi bắp chân muốn đứng dậy nhưng bị làm đến kiệt sức mà ngã xuống, chỉ có thể kêu lên một tiếng dịu dàng và mềm mại, vừa khóc vừa bị anh nhéo eo, bên dưới vẫn hung hăng ra vào. Cô gầy, da mỏng, nơi đó của anh lại phát triển tốt. Nếu nhìn xuống có thể thấy phần bụng dưới của cô hơi nhô lên, khi đưa tay ra sờ vào thì có thể cảm nhận được hình dáng phân thân anh trong bụng cô.

Vừa khóc, Từ Gia vừa được người đàn ông ôm hôn trìu mến, nước mắt nước bọt chảy đầm đìa.

Khi cô nghĩ rằng mình đang bị thao đến chết, Cung Hy Nguyên đột nhiên ôm chặt lấy cô, ngậm lấy môi cô, cắn và hôn.

Anh vòng tay qua eo cô, dùng sức ấn mạnh xuống, cô vội vàng không kịp chuẩn bị bị anh mãnh liệt cắm vào đến cùng, hung khí ở hạ thể bị dồn vào chỗ sâu nhất, Từ Gia muốn hét lên đau đớn nhưng môi cô đã bị anh chặn lại, chỉ có thể vòng quanh đầu lưỡi ủy khuất rêи ɾỉ.

Cổ tử ©υиɠ nhỏ bị buộc phải mở ra, động tác kịch liệt, hết lần này đến lần khác không có nửa phần cơ hội để thở dốc. Cô bị anh ôm thật chặt, tiến thẳng vào trong khoang đó mà thao điên cuồng, tử ©υиɠ nhỏ bé gắt gao quấn chặt lấy phân thân thể, phát ra tiếng òm ọp òm ọp, tốc độ cực nhanh như đem cả không khí đi vào, bụng dưới bằng phẳng bị côn ŧᏂịŧ anh đâm tới như đang mang thai.

Sau khoảng hơn chục lần đâm vào, người đàn ông đột nhiên dừng lại, ngậm lấy chỗ khó tìm trên cổ cô, gầm gừ một tiếng rồi thoải mái bắn ra ngoài.

Dù đã phục vụ anh một lần trước đó, thời gian xuất tinh vẫn còn rất lâu. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị quấn chặt rất dễ dàng cương cứng trở lại nhưng Từ Gia thật sự không còn sức lực để tái chiến một lần nữa. Cô thậm chí còn không có sức để nhấc cánh tay của mình lên, giọng nói thúc giục anh rút nó cũng không rõ lắm. Vừa dứt lời, cô mềm nhũn, yếu ớt ngã xuống trên người anh, mệt đến mức ngất đi.

Cung Hy Nguyên vẫn đang chôn sâu trong cơ thể cô vẫn đang bừng bừng nhảy lên nhưng người phụ nữ dụ anh vào sâu đã bất tỉnh. Anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thở dài, gian nan ẩn nhẫn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra khỏi cơ thể cô. Làm chậm lại du͙© vọиɠ vẫn còn đang sôi trào, anh vươn tay kéo áo mưa đang khoác lên hạ thể mình ra, buộc lại, xoay người ném vào trong thùng rác.