Chương 23.1: Kết thúc (1)

"Ngô ân ân ân … A!” Tần số ra vào càng ngày càng tăng, Từ Gia lúc mới đầu chỉ thở khẽ, dần dần trở nên khó mà khắc chế, nhíu chặt đôi mi thanh tú, xen lẫn với âm thanh giao hợp của xá© ŧᏂịŧ, cô ngẩng đầu lên, phát ra những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.

Nam nhân cũng hãm sâu, đắm chìm trong biển du͙© vọиɠ, lúc mới bắt đầu cũng không biết phân tấc, dựa vào bản năng mà hành động, toàn thân phát lực, hận không thể lập tức đem tất cả tinh lực tiêu hao hết sạch.

Từ Gia hoàn toàn bị anh áp chế, bàn tay mảnh khảnh bị anh siết chặt, lực đạo mạnh đến mức suýt chút nữa bẻ gãy chúng.

"Chờ đã, đợi một chút, ưm ..." Cô khó chịu đến mức bật khóc, cặp mắt mông lung nửa mở nửa khép, nước mắt óng ánh chảy ra hốc mắt, những hạt ngọc trai nhỏ trong veo chảy ra từ khóe mắt phiếm hồng của cô.

"Quá nhanh… em, em không chịu được ngô ân ân ân …” Năng lực tìиɧ ɖu͙© của đối phương quá mạnh, Từ Gia chật vật nói một câu liên tục, nhưng vì chuyển động của bên dưới mà cô run rẩy không ngừng.

Bộ ngực trắng như tuyết căng phồng đung đưa như những ngọn đồi dưới trận động đất. Đầṳ ѵú đỏ mọng như hai đóa hoa anh đào đỏ thắm đung đưa trong mưa gió, run rẩy.

Cái bao tải nặng trĩu treo trên cán gốc rễ nương theo động tác đại lực của phần hông đang kịch liệt giao hợp, vỗ mạnh vào cặp mông tròn trịa và đầy đặn như tuyết của cô không ngừng.

Cung Hy Nguyên đỏ mắt, vùi sâu bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình vào trong cơ thể cô, lại cúi đầu xuống, cắn lấy bộ ngực non nớt của cô, cuối cùng thúc vào thật sâu.

Nước mắt chảy dài, Từ Gia bị kí©h thí©ɧ đến mức nhắm nghiền hai mắt.

Từ l*иg ngực một đường hôn đi lên, khắp nơi đều hiện lên những vết đỏ to to nhỏ nhỏ không đồng nhất. Vết đỏ rải lên thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của người phụ nữ như những cánh hoa mới hái, giống như một nữ thần tín ngưỡng rất được người đời săn đón.

Nhưng cô ấy là nữ thần riêng của anh, và anh chính là tín đồ trung thành và duy nhất của cô ấy. Chỉ có anh mới có thể phủ phục dưới chân cô và cũng chỉ có anh mới có thể cùng cô đi xuống vực thẳm của biển du͙© vọиɠ.

Bốn cánh môi tách ra, kéo ra những sợi chỉ bạc dài và mảnh, sau đó đứt quãng trên không trung. Nước bọt pha lê óng ánh dính vào cằm cô, anh hôn cô một cách cẩn thận mà tham lam.

Từ Gia có chút ngứa ngáy vì mái tóc bù xù của mình, nhưng ý thức đang dần quay lại trong nháy mắt lại trôi đi lần nữa khi cô đột nhiên bị nhấc lên.

Cung Hy Nguyên bế cô xuống giường, trong suốt thời gian ấy anh vẫn không rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cơ thể cô, anh vững vàng bá chiếm lỗ nhỏ chật hẹp, tuyệt đối xâm chiếm, không buông tha cho cô.