Chương 22.2: Tiến vào (2)

“Ưm ân …” Nương theo những lần xâm nhập gian nan, anh phát ra một trận kêu rên.

Huyệt nữ nhân quả thực không phải chuyện đùa, anh vừa đi vào liền không muốn đi ra.

Giống như đây mới là nơi dươиɠ ѵậŧ trần trụi lang thang của anh chân chính thuộc về.

Cảm giác bị thâm nhập rất khó chịu. Từ Gia nghẹn thở, muốn tống xuất dị vật đang tắc nghẽn trong cơ thể mình ra ngoài, nhưng lại không nghĩ tới thịt huyệt vặn vẹo theo sự tấn công của nam nhân, từng chút từng chút nuốt vào sâu hơn.

Cô chưa đạt cao trào hoàn toàn, âʍ đa͙σ chưa căng ra hết cỡ, dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng từ từ tiến lên cùng với ướŧ áŧ, còn dư một đoạn thì cũng đã chui nốt vào rồi.

Chỗ đó hẳn là cổ tử ©υиɠ của cô.

Sau khi cố gắng đưa đẩy, đỉnh vào đó vài lần, người phụ nữ bị ép hôn đột nhiên giãy giụa, đánh vào lưng anh, phát ra âm thanh thanh thúy.

"Ô ô ...... Không muốn, không muốn đỉnh nơi đó ...... Đau quá ......"

Thời đại này tử ©υиɠ của phụ nữ đã thoái hóa, đã mất đi năng lực sinh dục. Chức năng của nó giống như một cơ quan được chế tạo có thể mang đến một loại kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mới, nghe nói sau khi đột phá nơi đó, nó mang lại cảm giác khác nhau cho nam và nữ.

Nói chung, nó rất tuyệt.

Nó cũng không còn là một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© yếu ớt như trước nữa. Là một cơ quan quan trọng cung cấp kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, khả năng chịu đựng của những cuộc giao hợp mãnh liệt và thường xuyên là điều bình thường, vì vậy việc giao hợp trong cung đình không còn là điều cần tránh như trong sách cổ sinh lý. Tuy nhiên, cổ tử ©υиɠ nhỏ và có tính đàn hồi, nếu đạt cực khoái cơ thể nữ giới không tự mở ra mà bị thế giới bên ngoài cưỡng bức, xâm nhập sẽ vô cùng đau đớn.

Cung Hy Nguyên có được những kiến

thức tìиɧ ɖu͙© này và tự nhiên anh sẽ không để người mình yêu phải khổ sở một chút nào.

“Được, được rồi, không làm ở nơi đó nữa, không làm nữa…” Anh vội vàng rút ra một chút, áp lực siết chặt cực độ khiến da đầu anh tê dại. Chống lại ham muốn bức bách của thân thể, anh ngừng chuyển động, ngậm lấy cánh môi kiều nộn của cô, tinh tế hôn.

Từ Gia bị hôn và khịt mũi vài lần, được người đàn ông trấn an, cô từ từ lấy lại bình tĩnh.

Toàn thân hạ thể đã dần dần thích ứng, bôi trơn cũng đủ, anh cũng đầy đủ kiên nhẫn, cẩn thận, nhưng kích thước không vừa vặn cũng không làm cho cô thấy ra máu.

Ngón tay của Từ Gia thuận theo đường cong của sống lưng lõm ra hãm sâu mà sờ đến gáy, sau đó ôm lấy hai gò má anh, véo tai anh, nhẹ nhàng vặn vẹo.

“Em, em không sao, anh có thể tiếp tục …” Sau đó, cô cố gắng dang rộng hai chân của mình ra xa hơn để thuận tiện cho chuyển động của anh.

Cung Hy Nguyên nhận được lệnh, lưu luyến không rời ngậm lấy đôi môi ngọt ngào và mềm mại của cô, nụ hôn phát ra âm thanh chụt chụt, sau đó anh đứng thẳng người lên, đem đôi chân mảnh mai của cô quanh eo mình, cùng cô đan chặt mười ngón tay, tốc độ của động tác dần dần tăng tốc.