Chương 22.1: Tiến vào (1)

Đầu lưỡi có thể chạm đến chiều sâu có hạn, đối phương không đủ đã nghiền.

Cung Hy Nguyên dùng ngón tay tiếp tục công tác của nó, áp vào lỗ nhỏ bị liếʍ một chút, móng tay được cắt tỉa gọn gàng chìm vào một chút, xoáy vào trong mà cọ xát. Vừa mới tiến vào, vách thịt mềm trong hoa huyệt ẩm ướt liền bao vây lấy ngón tay. Giống như cái miệng ấm áp liếʍ láp ngón tay từng tấc từng tấc một.

Từ Gia muốn kẹp chân lại nhưng người đàn ông cầm đầu gối cô, không cho cô khép lại. Ngón tay giữa mô phỏng lại động tác đâm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, tốc độ ngày càng nhanh, dâʍ ŧᏂủy̠ lấp lánh trong lỗ hoa bị đánh chảy ra, dịch thể bắn ra làm ướt cả ga giường.

Một ngón tay không thể thô như dươиɠ ѵậŧ. Cung Hy Nguyên sờ soạng cô một lúc, sau đó nhét thêm một ngón tay vào.

Lỗ hoa chảy nước ướt sũng, hai ngón tay mảnh khảnh áp sát vào nhau đâm vào phát ra âm thanh vang khắp phòng. Tuy nhiên, nó hiếm khi được đưa vào, quá trình nuốt vào huyệt về cơ bản tương đối khó khăn. Từ Gia sốt ruột cong ngón chân lên, không tự chủ được mà phun ra từng đợt nước trong veo từ hạ bộ.

Người đàn ông phục vụ cô càng khó chịu hơn.

Thứ dưới đũng quần vốn đã quá cứng, dáng đứng thẳng tắp càng để lộ ra vẻ khẩn trương của nó. Anh chỉ muốn nhanh chóng vùi vào cái lỗ nhỏ bé của cô và tìm cho mình cái chỗ an thân.

“Anh muốn cắm vào…” Cung Hy Nguyên cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào ngày càng đỏ ửng của cô, ngón tay ngẫu nhiên đâm vào vài cái, tâm trạng anh cũng rối như tơ vò, “Có được không?”

Từ Gia bị anh đâm vào điểm mẫn cảm nào đó, run rẩy rêи ɾỉ, lại chảy ra một ít nước, dùng lý trí còn sót lại gật đầu.

Cung Hy Nguyên nhận được câu trả lời nhanh chóng cầm lấy áo mưa và xé nó ra, anh bị kí©h thí©ɧ đến mức đầu ngón tay của anh cũng run rẩy. Chỗ đó của anh phát triển rất tốt nên mất rất nhiều thời gian để khoác lên một chiếc áo mưa.

Anh đem dịch thừa trong lỗ hoa để bôi trơn cửa huyệt, tùy ý cọ cọ bên ngoài hai lần, vì ướt hết rồi nên nóng lòng rút tay ra cầm trên tay dươиɠ ѵậŧ thô to đã cương cứng hết cỡ của mình.

Đôi mắt ngấn lệ, đôi môi mím chặt của người phụ nữ tràn ra cùng với tiếng rêи ɾỉ quyến rũ như một chú mèo con. Đôi bàn chân tinh xảo bằng sứ căng thẳng, ngón chân của Từ Gia như búp măng cong lên. Bàn tay đang nắm chặt ga trải giường được người đàn ông nhấc lên và đặt lên bả vai của anh.

Cung Hy Nguyên đỡ lấy vật thô to của mình lên, cọ xát qυყ đầυ tròn trịa lên xuống vào âm hạch của cô, dươиɠ ѵậŧ áp vào lỗ hoa ẩm ướt đang đóng đóng mở mở của cô rồi thuận thế nhắm ngay lỗ nhỏ mê người kia mà dùng sức chen vào ——

Cửa huyệt thật sự quá nhỏ, nhưng may mắn thay bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© quá cứng, cắn răng một cái, cái đầu to gấp mấy lần cửa huyệt thực sự đã được đưa vào.

Hơi nóng ẩm ướt chặt chẽ bên trong quấn lấy đầu dươиɠ ѵậŧ mẫn cảm, lỗ hoa bị xâm nhập co rút đột ngột vì bị xâm phạm đau đớn kỳ lạ khiến anh suýt chút nữa phải tước bỏ vũ khí mà đầu hàng.

Từ Gia ôm lấy lưng anh, móng tay màu hồng dịu dàng đã biến thành trắng bệch do dùng sức. Đầu móng tay dẹt cắm sâu vào lớp cơ mỏng manh sau lưng người đàn ông, để lại vài vệt đỏ trên làn da trắng mịn của anh.

"Ưm ..." Cô bị người đàn ông đè dưới thân, hai bầu ngực áp sát vào nhau, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dính chặt vào nhau, cả người như bị ghim chặt vào giường, chỉ có thể khẽ run lên.

Cung Hy Nguyên thở hổn hển một lúc, rồi kiềm chế được du͙© vọиɠ muốn xuất tinh. Anh cúi đầu hôn lên mặt cô lần nữa rồi từ từ ngồi dậy tiếp tục đẩy vào.