Chương 46: Khıêυ khí©h thô tục.

Đường Thiên không biết tất cả những cố gắng nỗ lực mà mình bỏ ra trong khoảng thời gian này gần như là vô ích, giờ phút này không có hình tượng nào bá chiếm chiếc giường lớn trong phòng tổng thống của Từ Gia.

Không phải Đường đại tiểu thư không thuê nổi phòng, mà là phòng của cô ấy cũng đã được sắp xếp như một phần của dự án tỏ tình. Nếu bước vào và chạm vào nhầm cơ quan thì coi như xong, vì vậy cô ấy dứt khoát ở lại chỗ Từ Gia vài ngày để tránh bất kỳ rắc rối nào có thể xảy ra.

Gần đây thức trắng đêm gấp rút bố trí hiện trường, sợ có chỗ sai sót, cô đích thân theo dõi phân phó, điều hành mọi việc, làm liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong trong thời gian cho phép.

So với hình tượng tươi đẹp, quyến rũ của một đại mỹ nhân thời xưa, nước da hiện tại của Đường Thiên có thể nói là chênh lệch không thể thấy được. Ba bốn giờ sáng, giám sát trở về khách sạn, nhanh chóng tắm rửa một cái rồi ném mình lên giường ngủ bù, mãi đến tận bây giờ cô vẫn chưa mở mắt.

Từ Gia đẩy cửa vào, nhéo eo liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ quay trái quay phải trên giường, muốn nói lại thôi, cuối cùng không muốn đánh thức cô ấy. Bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xem ra, chỉ có thể đến chỗ của chồng làm khách trước.

Khách sạn của khách quý đương nhiên là do người tổ chức sắp xếp, nhưng cho dù Từ Gia có nắm giữ thực quyền, cưng chiều người nhà của mình đến đâu, cô cũng không thể đối xử đặc biệt với một ngôi sao đen đỏ hạng hai mà không lộ thân phận của họ ra ngoài ánh sáng. Cô chỉ có thể chuẩn bị một căn phòng sang trọng cho anh bằng tiền túi của mình, đặc biệt là vì toàn bộ tầng đã được đặt trước, nhưng anh là người duy nhất được sử dụng nó.

Các nhân viên sống trong căn phòng tiêu chuẩn bình thường do công ty sắp xếp, điều này không thể cản trở chuyện tốt của họ.

Sau khi xuống máy bay, Cung Hy Nguyên không chậm trễ một giây nào, nhanh chóng tìm người lái xe đang mai một trong đám đông để đón anh. Vốn cho rằng sau khi lên xe rất nhanh có thể đến nơi, nhưng điều kiện đường xá không được như ý muốn.

Người đàn ông ở hàng ghế sau lẩm bẩm phàn nàn về kẹt xe, nhưng ngón tay lại nhanh chóng chọc lên màn hình, gửi một loạt biểu tượng cảm xúc mong chờ đầy sao cho người liên hệ đầu tiên, sợ người ta không biết mình bức thiết đến mức nào.

Nhìn dáng vẻ không đáng tiền này, ai nhìn thấy cũng sẽ cười nhạo anh hai câu, anh thật không biết tự trọng, nhìn không ra dáng đàn ông biết kiềm chế, quá mức lỗ mãng thấp hèn

Anh đáng bị chê cười.

Nhưng đối phương là Từ Gia.

Chính là Từ Gia sẽ vì anh thả pháo hoa, cầu hôn anh lần thứ hai, trêu chọc anh, lấy quà dỗ anh, vì một câu “Muốn gặp em” mà lừa gạt vạn người, mang anh từ nơi xa xôi đến đây...

Anh thích Từ Gia nhất.

Cô mới không chế giễu anh đâu.

Cô chỉ xoa đầu anh, cười nhẹ nhàng khen anh dễ thương.

Ài, anh thật sự rất nhớ cô...

Cung Hy Nguyên nhìn ảnh nền được thiết lập đặc biệt trên giao diện trò chuyện, trên đó là hình ảnh một nam một nữ đeo nhẫn kim cương và đan ngón tay vào nhau, trong lòng tràn đầy suy nghĩ.

.......

Từ Gia buồn chán nằm trên sô pha, hiệu quả cách âm của dãy phòng rất tốt, TV vặn hết âm lượng cũng không đánh thức được Đường đại tiểu thư đang ngủ say.

Thứ đang phát trên màn hình là một chương trình tạp kỹ ban đêm, với chữ "18" được đánh dấu ở góc trên bên phải, điều đó có nghĩa rằng đó là chương trình mà trẻ vị thành niên phải xem cùng với cha mẹ của chúng.

Tất nhiên, nó sẽ không dữ dội như cái gọi là 18+. Chỉ là từ ngữ táo bạo hơn một chút so các tiết mục khác, hành vi cơ thể cũng khoa trương hơn.

Những trò đùa vui vẻ liên quan đến "tìиɧ ɖu͙©" được cho phép ở đây, những người lớn chỉ vui vẻ và cười đùa trong thời gian rảnh rỗi lại gặp rắc rối với chính sách phải chứa trẻ em của đài truyền hình, vốn là tiết mục được thiết kế cho người lớn liền trở thành định hướng của họ, được giới trẻ đón nhận nồng nhiệt.

Từ Gia đang tuyển chọn là một trong những trong chương trình sân khấu ngôi sao có tỉ lệ người xem không tệ, đương nhiên, sở dĩ cô chọn xem cũng là vì người cô yêu xuất hiện trong chương trình này.

Nói là nhàm chán cũng không đúng, phỏng vấn cùng khâu trò chơi rất ăn khớp với nhau, ít nhất là khán giả dưới đài đến xem có tiếng cười phản hồi, tất cả mọi người coi như có ngạnh.

Nụ cười của Từ Gia không cao, nhưng cô thực sự không thể cười được.

Vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nam chủ nhà đứng bên cạnh Cung Hy Nguyên, tầm nhìn cận cảnh không ngừng chuyển đổi, chỉ cần đảo qua bọn họ, cô không khỏi cảnh giác hơn mà nhìn chằm chằm vào màn hình, bởi vì chỉ riêng những động tác thân mật mà cô quan sát được bằng mắt thường đã có hơn mười lần.

Tiếp xúc lịch sự đương nhiên không được tính, cô không ngốc như vậy, cảm giác khó chịu khiến trong lòng cô không ngừng gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô biết rõ người kia thật sự đã vượt quá quy định.

Ở kiếp trước, anh đã nhắc qua, anh đã vô số bị quấy rối công khai và quấy rối ngấm ngầm, đến nỗi ngay cả ban lãnh đạo cao nhất của công ty cũng hận không thể tự mình động thủ lột trần anh, trói anh lại trực tiếp đưa lên bàn ăn, để cho những vị khách quý thô tục đó từng bước ngấu nghiến.

Bởi vì anh không đủ ngoan, không thể học cách ngoan ngoãn, bị rót rượu dạ dược cũng muốn chạy ra ngoài, anh vĩnh viễn không biết làm một con búp bê xinh đẹp an phận, có thể bị người khác thao túng, tàn phá.

Mãi về sau, anh thực sự không còn chỗ nào để trốn, nên anh giơ con dao gọt hoa quả mà anh đã bí mật giấu trong buổi hòa giải, rõ ràng tay rất run nhưng anh vẫn giữ chặt nó. Bởi vì anh biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.

Cung Hy Nguyên cố kìm nước mắt, đối mặt với tên đàn ông hung tợn mập như heo gọi tên Từ Gia.

“Đó là vợ tôi...” Cổ họng anh bị nồng độ cồn cao thiêu đốt, đau rát khô khốc. Anh khó khăn nuốt nước miếng xuống, hai mắt mờ mịt dán chặt vào người đàn ông trần như nhộng, khuôn mặt dữ tợn, chuẩn bị đâm hắn một nhát khi hắn nhào tới, "Nếu ông dám đυ.ng vào tôi, cô ấy tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông!"

Anh không chắc địa vị "chồng" trong lòng Từ Gia, nhưng anh nắm chắc tính cách của cô.

Chỉ cần để cô biết hoàn cảnh khốn khổ của mình, cô sẽ đến giải cứu anh.

Nhất định.

Không ai trong số những người quậy phá trong trung tâm thương mại mà không biết Từ Gia.

Làn da của tiểu minh tinh này khá tốt, nhưng tổng thể vẫn quá luộm thuộm, không hợp với người phụ nữ kia.

Người giả bị đυ.ng cũng không chọn cái phù hợp, vừa chọn đã chọn cái cao nhất trời, nói láo hay là nằm mơ đây? Tóm lại, ai mà tin chứ?

Chỉ thấy người đàn ông cười khẩy, miệng nhếch lên để lộ hàm răng ố vàng vì khói thuốc, ông ta khinh bỉ anh vài câu không biết tốt xấu, thậm chí còn trào phúng rằng liệu ông ta có thể đập nát não anh bằng thuốc hay không, thật sự là người nào cũng dám nghĩ.

Một nụ cười hèn mọn lỗ mãng lại treo trên khuôn mặt hung dữ, tiếng thở dốc ngày càng gần, tiếng chửi thề thô tục chói tai, tiếng chửi rủa ác độc hạ lưu, khuôn mặt xấu xí cùng mùi hôi thối, một khối thịt mỡ không ngừng đến gần anh....

Tác dụng kết hợp của cồn và xuân dược sắp khiến anh mất đi sự minh mẫn cuối cùng, lý trí buộc anh phải nắm bắt biện pháp, nỗi sợ hãi buộc anh phải vung lưỡi dao lạnh lẽo trong tuyệt vọng.

Ánh sáng lạnh lẽo lập lòe, da thịt bị xé toạc. Máu đỏ bắn tung tóe trên khuôn mặt nóng hổi của anh, màu đỏ sẫm bắn tung tóe vào mắt anh. Trong lòng hoảng sợ, anh vội vàng ném con dao trong tay đi, hai tay hai chân đứng dậy từ trong góc, dùng chân trần bước qua giường, hốt hoảng lao ra khỏi chiếc l*иg đã hỏng.