Chương 47: Tình yêu hy sinh.

Điện thoại đã sớm bị tịch thu, khi anh bất tỉnh bị người ta ngâm trong bồn tắm tùy ý tẩy rửa bừa bãi, khi tỉnh lại, trên người chỉ có một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, mà bây giờ, da mặt trắng noãn đã dính đầy vết máu.

Anh chỉ biết mình muốn chạy trốn, nhưng có thể trốn ra lại không biết đi đâu. Tâm trí rối bời và trở nên hỗn độn, ký ức tràn ngập màu đỏ còn sót lại vừa rồi.

Anh cứ loạng chà loạng choạng đứng ở hành lang, mấy lần đứng không vững suýt ngã, sau đó vịn vào tường đứng lên, khi giơ tay lên thì trên đó có một dấu tay đẫm máu, nhìn không rõ lắm.

Anh lại sợ hãi chính mình.

Một người phụ nữ hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi căn phòng cách đó không xa đang càu nhàu trên điện thoại của mình, chính là Đường Thiên vừa bắt quả tang.

Mười mấy phút trước, cảnh sát bởi vì nhận được cuộc gọi trình báo có vụ mại da^ʍ nên đã giam giữ gian phu da^ʍ phụ trong căn phòng này, Đường đại tiểu thư đang ôm cây đợi thỏ trong đại sảnh đưa mắt nhìn mấy người rời đi mới ung dung lên lầu, tiếp tục tìm kiếm bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ, để tát vào mặt tên khốn đó càng to hơn.

Khi người phụ nữ quay đầu lại, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy một bóng người run rẩy, cô luôn cảm thấy có chút quen thuộc. Lòng hiếu kỳ nổi lên, liền thò đầu ra nhìn tới cùng.

Người đó dường như không bị thế giới bên ngoài quấy rầy hoặc là đã đóng tất cả các giác quan, hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán, suốt đường đi cũng không phát hiện có người theo dõi mình. Anh vịn tường khom lưng xuống, cố gắng di chuyển như một xác chết biết đi.

Đường Thiên cuối cùng cũng xác định được thân phận của anh, đồng thời nhìn thấu sự chật vật của anh, đôi mày đang nhăn lại vì hoang mang lập tức được giải khai, hai mắt mở to, líu lưỡi, cô giơ điện thoại lên hướng đầu dây bên kia hét lên: "Từ Từ Từ Gia! Xảy ra chuyện! Người đàn ông của cậu xảy ra chuyện rồi!"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, người đàn ông mất hồn như gọi được lý trí trở lại, anh chợt quay đầu lại, khuôn mặt đầy máu hiện ra trước mắt cô.

Đường Thiên không khỏi bị choáng váng, trong điện thoại vang lên giọng nói còn gấp gáp hơn của một người phụ nữ, Cung Hy Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại, giật lấy điện thoại từ tay cô, giống như một đứa trẻ bị oan uổng mà giả vờ mạnh mẽ, khi đối mặt với cha mẹ, anh buông bỏ mọi phòng bị mà òa khóc.

"Từ Gia... Ô ô Từ Gia... Anh gϊếŧ người, anh gϊếŧ người rồi Từ Gia..."

Anh cất tiếng khóc đầu tiên trong đêm.

Đương nhiên anh không gϊếŧ người, dưới sự trấn an cùng an ủi của Từ Gia, tâm trạng bồn chồn của anh dần dần bình tĩnh lại, Đường Thiên nhìn về hướng anh chỉ, gặp một người đàn ông cởi trần đang dùng khăn che cánh tay còn đang chửi bới.

Ngoài ra còn che trên đũng quần.

Thân hình mập mạp, tướng ngũ đoản, bên dưới vải che thân còn giấu tầng tầng thịt mỡ, cô thực sự buồn nôn.

Vì vậy, cô lùi lại nhanh như thể giẫm phải mìn, gọi xe cứu thương rồi chạy đến bên cạnh Cung Hy Nguyên, thay bạn tốt lao về phía anh bảo vệ anh.

Con dao của Cung Hy Nguyên cắt đứt động mạch trên cánh tay, máu chảy dữ dội nhưng vì được giải cứu kịp thời nên kẻ định làm bậy không bị thương nặng.

Vì hung thủ là nam giới nên hành vi này rất có thể được phán là tự vệ chính đáng, nhưng nếu bên kia nhất quyết khởi tố sẽ ảnh hưởng quá lớn đến người của công chúng Cung Hy Nguyên. Điều mọi người muốn không phải là sự thật, ngay cả khi sự thật được làm sáng tỏ cho anh, những người đó sẽ bịt tai và chẳng quan tâm. Bởi vì giả tưởng dơ bẩn bịa ra là đủ để thỏa mãn ham muốn nghi ngờ xấu xa của một người. Về phần người bị hại... điều đó có liên quan gì đến họ? Trên đời này không có nạn nhân nào là hoàn hảo nên họ có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ huy mà lớn tiếng, dùng miệng bắn những mũi tên kinh hoàng mà không chút đắn đo.

Từ Gia đã can thiệp, không chỉ khiến người đàn ông kia im lặng mà còn phải trả giá đắt.

Cái giá đắt hơn nhiều so với việc một người đàn ông không có được sự trong trắng, nhưng Từ Gia vẫn không hài lòng.

Điều này không thể cân đo đong đếm được, ngay từ đầu đã là lỗi của những kẻ độc ác đó, là sự bẩn thỉu hèn hạ, lòng hám lợi của bọn hắn, bọn hắn đáng phải nhận những phản ứng dữ dội mà mình phải gánh chịu. Thật đáng tiếc khi không có cách nào để trao đổi danh tính và cuộc gặp gỡ của họ, để họ có thể thực sự trải nghiệm "hương vị" thay cho các nạn nhân.

Không ai mong muốn điều này không bao giờ xảy ra hơn là nạn nhân, cho dù kẻ phạm tội có chịu hình phạt nào đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được những tổn hại mà chúng đã gây ra cho Cung Hy Nguyên.

Anh đã thay đổi công ty hai lần, nếu anh muốn tiếp tục làm việc trong vòng tròn này, anh sẽ phải gia nhập công ty thứ ba. Bởi vì công ty đầu tiên cũng là công ty anh xuất đạo đã đóng cửa vì đầu tư sai lầm, công ty đưa anh đến tiệc rượu tội lỗi là công ty thứ hai. Dưới sự điều hành của Từ Gia, họ nhanh chóng biến mất.

Người phụ nữ tắt TV cúi gập người, chống khuỷu tay lên bàn, vò đầu bứt tóc một cách giận dữ.

Đó là lần đầu tiên cô thấy rõ hoàn cảnh của Cung Hy Nguyên khắc nghiệt như thế nào, cho dù sau này vì anh mà thiết lập quan hệ ngoại giao với công ty mới như thế nào, nhiều lần nhắc nhở phải bảo vệ anh thật tốt, không để anh làm điều mình không muốn, không để người lạ đến gần, vẫn không thể bù đắp được tổn thương đã gây ra.

Bên cạnh cuộc hôn nhân ép buộc do "cưỡиɠ ɠiαи" gây ra, cảm giác tội lỗi của cô đối với anh lại thêm một tầng nữa.

Bảo vệ chồng là nghĩa vụ của một người vợ, nhưng suýt chút nữa cô đã khiến anh mất đi thứ mà anh quý trọng nhất.

Cả người anh run rẩy nép vào trong lòng cô, cả người lạnh toát, giống như một con thú nhỏ bị mấy trận mưa to xối vào, vô cùng yếu ớt.

Anh gần như không thể mở mắt ra, nhưng anh vẫn cố chấp muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, giống như điều này sẽ mang lại cảm giác an toàn cho bản thân đang hấp hối của anh.

Bàn tay lạnh giá của anh vẫn luôn ôm chặt lấy cô, cả người mất đi sức lực, phảng phất giây tiếp theo sẽ rơi xuống đất như tờ giấy vụn, nhưng tay anh lại giữ chặt như vậy, như thể anh đã dùng nửa đời người để cố gắng níu kéo hy vọng của mình.

"Ông ta không thành công... Anh trong sạch, trong sạch... Từ Gia... Anh trong sạch... Đừng đuổi anh đi... Đừng, đừng rời xa anh..."

Giọng anh rất yếu ớt, dường như anh sắp ngất đi và không bao giờ tỉnh lại nữa. Từ Gia sợ điều này, cô muốn anh nghỉ ngơi, đừng lãng phí sức lực như vậy nữa.

"Không sao rồi, đừng suy nghĩ nhiều, em ở đây, không đi đâu hết."

Nhưng anh chỉ lắc đầu, động tác rất nhẹ, ánh mắt anh nhìn cô đầy bi thương, nước mắt lưng tròng, tựa hồ đang tố cáo cô.

Cô không hiểu.

Cô không hiểu gì cả.

Đối với anh, trinh tiết thực ra không quan trọng như mọi người nói, bởi trước đó, anh chấp nhất với việc dâng hiến toàn bộ cho người mình yêu.

Anh chỉ hy vọng từ đầu đến chân, từ thể xác đến linh hồn, tất cả mọi thứ đều thuộc về cô. Anh muốn cô tiếp nhận mình, chấp nhận một con người yêu cô bằng cả trái tim và không muốn ai khác ngoài cô.

Nhưng cô chỉ nói cô không để ý.

Hoàn toàn không để ý, tàn tạ không thèm để ý. Dù tốt hay xấu, vô luận biến thành cái dạng gì cô cũng không thèm để ý.

Cô sẽ sát cánh bên anh, bởi vì hôn nhân ràng buộc cách cư xử của cô, cô sẽ không bao giờ có bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh nữa.

Nhưng cô cũng sẽ không tiếp nhận anh.

Từ Gia cố chấp hơn nhiều so với cô nghĩ. Khởi đầu sai lầm đã ảnh hưởng đến phán đoán của cô, cô tin chắc rằng sự kết hợp của hai cuộc hôn nhân là giải pháp tốt nhất trong hoàn cảnh này. Sự thờ ơ và tàn nhẫn đó hoàn toàn khác với sự dịu dàng bộc lộ trong từng chi tiết của cô. Ngay từ đầu, cô đã phủ nhận hoàn toàn khả năng anh có tình cảm với cô, để rồi khi anh gần như tuyệt vọng, cô lại không thể cho anh đáp án mà anh mong muốn.

Hơn nữa, cô còn thất hứa, không thể bảo vệ anh đến cùng.

Nghĩ đến nỗi thống khổ ghê tởm mà anh phải chịu sau cái chết của chính mình, Từ Gia gần như muốn túm tóc mình. Da đầu đau âm ỉ khiến cô tỉnh táo lại, cô rút lui khỏi ký ức, l*иg ngực phập phồng, cố nén tiếng thở dốc dằn vặt của tâm hồn.

Công ty quản lý mà anh đang làm bây giờ là công ty đầu tiên, mặc dù họ đối xử với con người như cái máy, lịch trình vô cùng vô lý, nhưng ít nhất họ chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tay đẩy nghệ sĩ của mình vào hố lửa để mưu cầu những lợi ích không chính đáng.

Mọi thứ vẫn còn thời gian, Từ Gia nghĩ, lần này cô sẽ đích thân mở đường cho anh, cho anh sự bình yên, làm cho anh hạnh phúc và không bao giờ để bất kỳ nguy hiểm nào xuất hiện xung quanh anh nữa.