Chương 15: Cuộc gọi thoại đầu tiên

Nhìn thấy tin nhắn do thầy Tô gửi tới, đầu óc Lâm Thanh Hi rối như cuộn chỉ, bất ngờ đột nhiên xảy ra làm cô có chút không biết phải làm sao, đây thật sự là số WeChat của thầy Tô sao?

Lâm Thanh Hi nhanh chóng nhấp vào để kiểm tra, cô đối chiếu cẩn thận kiểm tra, thực sự là thầy Tô! Anh lại sẽ chủ động thêm Wechat của mình? Cô không kiềm chế được sự kích động trong lòng, cơ thể lăn qua lộn lại ở trên giường, váy bị xăn đến tận đùi.

Tim đập thình thịch, lúc này mới bình tĩnh lại, Lâm Thanh Hi nhanh chóng chấp nhận, lại nhịn không được che miệng nhịn cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Chấp nhận lời mời kết bạn của thầy Tô, sửa lại tên ghi chú của anh, nhìn thấy hai chữ thầy Tô này, Lâm Thanh Hi chớp chớp mắt, lại đổi thành Tô nam thần, nhìn vào ảnh đại diện của anh, khóe môi cô nhếch lên.

Mới vừa sửa ghi chú cho anh xong liền nhận được tin nhắn của anh: [Bạn học Lâm.]

Nhìn tin nhắn do thầy Tô chủ động gửi đến, trong lòng Lâm Thanh Hi đột nhiên nhảy dựng, trong đầu cô tràn ngập sự vui sướиɠ không thể tin tưởng, tim bắt đầu đập nhanh hơn, cô lật người qua nằm sấp trên giường, cấp lấy cái gối ôm lót dưới ngực mình, nỗ lực làm tâm trạng mình bình tĩnh lại, gõ chữ trả lời: [Em đây thưa thầy.]

Mới vừa gửi đi lập tức hiện ra dòng chữ đối phương đang soạn tin...

Vài giây sau vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, Lâm Thanh Hi chống cằm nhíu mày, hoài nghi nhìn màn hình điện thoại đang tắt.

Đột nhiên, màn hình lại sáng lên, điện thoại bắt đầu rung lên từng đợt, là cuộc gọi do thầy Tô gọi đến, đôi mắt Lâm Thanh Hi bỗng chốc trừng lớn, khuôn mặt đầy kinh ngạc, kích động đến mức suýt chút nữa đã không cầm nổi điện thoại.

Tim đập như sấm trong lòng ngực như có con thỏ nhảy nhót bên trong, mặt cô nhất thời nóng lên, cô không nhịn được vùi đầu vào gối mềm, đưa điện thoại lên tai, kết nối cuộc gọi thoại.

Bên tai truyền đến giọng nói từ tình của người đàn ông: “Alo...”

Lâm Thanh Hi kiềm chế nội tâm kích động, đè nặng giọng nói rầu rĩ đáp lại: “Alo, thầy Tô...”

“Ừm.” Lúc này Tô Châu đang lái xe, mang tai nghe Bluetooth, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt ở trên tay lái, cổ áo sơ mi được mở ra hai nút, ánh đèn ven đèn chiếu nghiêng lên mặt anh, vừa mờ ảo vừa tuấn tú: “Bạn học Lâm Thanh Hi, xin lỗi vì giờ này lại làm phiền em...”

Tô Châu nhìn con đường phía trước, chuyển hướng tay lái, giọng nói hơi chậm lại, mang theo chút ý xin lỗi: “Tờ đơn chiều nay em nộp cho tôi, xin lỗi, hình như ảnh chụp bị tôi làm rớt rồi... Tuần sau phiền em mang một tấm khác đến nhé.”

Thì ra là chuyện này, nghe thấy hình như thầy Tô có chút ngại ngùng, Lâm Thanh Hi ngẩng đầu, bên tai có hơi hồng, nghe anh xin lỗi, khuôn mặt cô không khỏi hớn hở, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào: “Không sao đâu thầy, tuần sau em lại mang một tấm khác đến là được rồi.”

“Ừm, được, thế, em nghỉ ngơi sớm một chút, không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước nhé?” Tô Châu nhếch môi.

“Dạ, thầy cũng nghỉ ngơi sớm một chút, vất vả cho thầy rồi ạ...” Lâm Thanh Hi cười đáp lại, bên kia còn có tiếng kèn, nghĩ đến thầy Tô còn đang lái xe nên cho dù rất muốn nói vài câu với anh nhưng cũng ngại quấy rầy anh.

Cúp điện thoại, Tô Châu tập trung lái xe, buổi chiều nghỉ, anh cầm tập tài liệu trở lại ký túc xá, lấy tờ đơn của học sinh ra đặt ở trên bàn sách, sau đó thu dọn sách vở hỗn loạn ở trên bàn lại một chút.

Sau đó, lần lượt sắp xếp đơn của học sinh theo thứ tự, khi nhìn vào đơn của Lâm Thanh Hi, anh phát hiện ảnh chứng minh thư trên đó không có, anh tìm kiếm một hồi thì phát hiện quả thực đã bị rớt mất nên đã nghĩ đến việc liên hệ với cô qua Wechat.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Lâm Thanh Hi cùng ba mẹ ra ngoài du ngoạn, vốn là tự lái xe du lịch đến thành phố bên cạnh, nhưng quãng đường ngắn cuối cùng lại bị chặn trên đường cao tốc rất lâu, lãng phí thời gian.

Khi gia đình Lâm Thanh Hi đến địa điểm của họ - Thanh Thành thì đã gần đến chiều tối, họ nghỉ ngơi tại khách, sau đó cô cùng ba mẹ đi ra ngoài dạo chợ đêm.

Trong khi đi dạo xung quanh, Lâm Thanh Hi lần đầu tiên chụp vài bức ảnh tự sướиɠ, trước đây cô không thích chụp ảnh cho lắm, luôn cảm thấy mình không được ăn ảnh, mặt hơi to. Nhưng bây giờ, cô đang xem lại những bức ảnh của mình một cách thích thú.

Trở về khách sạn vào buổi tối, Lâm Thanh Hi đăng những bức ảnh về con phố chợ đêm mà cô chụp lên vòng bạn bè, ở giữa là một bức ảnh tự sướиɠ của cô.

Trong những ngày đi chơi vừa qua, Lâm Thanh Hi không tìm cớ để trò chuyện với Tô Châu, cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào từ anh, bài đăng cô đã đăng trên vòng bạn bè anh cũng không nhấn thích, cũng không thấy bất kỳ tin tức nào trong vòng bạn bè của anh, thậm chí vòng bạn bè của anh còn chưa được mở, cho đến nay vẫn chưa đăng gì lên.

Mãi cho đến hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Lâm Thanh Hi đã chơi rất nhiều trong những ngày này, cuối cùng cũng có cảm giác cấp bách, cô chưa hề động đến một câu bài tập nào, bây giờ phải mở đèn tăng ca thêm giờ làm suốt đêm.

Vào buổi tối ngày thứ 6, Lâm Thanh Hi chính thức bắt đầu làm bài tập, những môn học khác cô không thành vấn đề, chỉ có vật lý, bài kiểm tra thầy Tô phát là do chính anh ra đề, các câu hỏi có chút khó khăn, đặc biệt là đối với một học tra vật lý như Lâm Thanh Hi.

Lên kế hoạch giải quyết những bài khó trước, Lâm Thanh Hi cầm bài kiểm tra vật lý lên xem đại khái, làm mọi cách cô có thể làm, đồng thời tra cứu những câu hỏi mà cô không thể làm trên điện thoại.

Nhưng mà, đột nhiên nghĩ tới, câu hỏi mình không biết làm nhiều như vậy, nếu tra đáp án mà làm đúng, thầy Tô nhất định biết đây không phải do mình làm...

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Thanh Hi quyết định nhân cơ hội này để thỉnh giáo thầy Tô, vài ngày không gặp, cô cũng có chút nhớ anh...

Vì thế, cô chụp ảnh câu hỏi lại, sau đó gửi qua cho Tô Châu, hỏi: [Thầy Tô, bây giờ thầy có rảnh không? Em có mấy câu không biết làm, muốn hỏi thầy một chút...]

Vài phút sau, thầy Tô trả lời bằng một bức tranh thể hiện tư duy và quá trình giải bài của anh được viết trên giấy trắng.

Với quá trình giải quyết vấn đề chi tiết như vậy, Lâm Thanh Hi vừa ấm lòng vừa có chút xấu hổ, thầy Tô vẫn nghiêm túc và có trách nhiệm như vậy, trong kỳ nghỉ mà còn giúp mình, một chút cũng không hề qua loa, có phải cô làm phiền anh quá nhiều rồi hay không?

Nhìn mấy bài trống không của mình, Lâm Thanh Hi cũng ngại lại hỏi anh, cô trả lời anh: [Cảm ơn thầy Tô ạ, em đã hiểu rồi, thầy nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, thầy ngủ ngon.]

Trả lời tin nhắn xong, Lâm Thanh Hi lập tức bỏ điện thoại xuống làm bài, tiện tay chỉ độ sáng của đèn một chút, sau đó nghe thấy điện thoại trên bàn rung lên: “Hả?”

Lâm Thanh Hi cầm lấy điện thoại, nhìn thấy lại là tin nhắn Wechat của thầy Tô gửi đến: [Hai bài kiểm tra này có hơi khó, cố gắng hết sức là được, làm tốt những câu mình biết làm, còn những câu khác thì chờ tôi đến trường dạy em.]

Bên kia, Tô Châu đang dùng khăn lông lau tóc, nước nhỏ xuống tờ giấy nháp trên bàn, có chút nhòe đi nét chữ.

Màn hình điện thoại trên bàn nhảy ra một tin nhắn: [Vâng thưa thầy, cảm ơn thầy, thầy cũng nghỉ ngơi sớm một chút.] Còn kèm theo một biểu cảm đáng yêu.

Nhìn thoáng qua tin nhắn, Tô Châu hơi nhếch môi, tới giờ này mới làm bài tập, có thể thấy được ban ngày cô lười biếng, cũng đúng, dù sao thì mấy ngày nay cô đều du lịch ở bên ngoài, từ bài đăng trên vòng bạn bè của cô là có thể nhìn ra được, nói không chừng buổi tối hai ngày này mới bắt đầu làm bài tập, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì còn sẽ phải làm suốt đêm.