Chương 19: Gặp được ở chỗ rẽ

Buổi tối hôm đó, Tô Châu trở lại ký túc xá, tắm rửa sơ qua sau đó nằm ở trên giường bắt đầu sửa bài thi, anh mặc bộ đồ ngủ màu lam đậm, cổ áo hơi mở lộ ra lòng ngực, trong tay cầm một cái máy tính bảng, anh đăng nhập vào tài khoản của mình để bắt đầu sửa bài thi, phần trường sắp xếp cho anh sửa là hai câu hỏi trả lời đầu tiên.

Nhà trường quy định việc sửa phải hoàn thành chậm nhất vào chiều hôm sau, sáng nào cũng phải họp nên Tô Châu phải thức đến khuya để hoàn thành việc sửa bài.

Vào đầu giờ đêm, đèn trong ký túc xá của Tô Châu vẫn sáng, máy tính bảng gần hết pin, anh lật người cắm sạc, hai chân vốn đang đặt chéo lên nhau cũng giãn ra, có hơi tê rần.

Tô Châu xoa huyệt Thái Dương, có chút mệt mỏi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã gần đến hừng sáng, cuối cùng cũng đã sửa xong gần một ngàn bài thi.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hi đi vào lớp, không có nhìn thấy thầy Tô, hôm nay anh đến trễ vài phút.

Buổi sáng Tô Châu ngủ thêm mấy phút, tối hôm qua thức đêm gần như không được nghỉ ngơi, hôm nay dưới mắt còn có quầng thâm nhạt, hiển nhiên là trạng thái tinh thần không được tốt lắm.

Cả buổi sáng Tô Châu đều tương đối bận, dạy xong hai tiết vật lý lại vội vàng đi dự họp, thể dục giữa giờ cũng không có lại đây.

Tiết thứ năm là tiết học thể dục, như thường lệ, học sinh tập trung tại sân bóng rổ để xếp hàng, giáo viên thể dục là một ông chú trung niên dễ gần, suy xét đến việc học sinh cấp 3 thường áp lực học tập rất nhiều, giờ học thể dục không có phân công nhiệm vụ cho học sinh, sau mỗi lần đứng xếp hàng thì để học sinh hoạt động tự chủ.

Theo thường lệ, các học sinh sẽ lẻn ra khỏi sân bóng rổ, một số trở lại lớp học làm bài tập, một số lén lút đi siêu thị, chỉ có nam sinh ở lại chơi bóng rổ, còn giáo viên thể dục cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lớp A4 và lớp A5 học thể dục cùng nhau, cô bạn thân Khương Hiểu lại đang đi cùng với nam thần bên lớp A5 của cô ấy, Lâm Thanh Hi thức thời tránh đi, một mình buồn chán ngồi trên bậc thềm, cùng vài cô gái buôn chuyện.

Điện thoại di động trong túi kêu rè rè, Lâm Thanh Hi thò tay vào túi, cởϊ áσ khoác đồng phục ra rồi ngồi xổm trên mặt đất, quay người lại lén lút lấy điện thoại di động ra để xem, khi giáo viên đến gần, cô lại dùng đồng phục che đi, cô nói chuyện với mẹ trên WeChat một lúc, khi mẹ nhắc nhở cô học đi, Lâm Thanh Hi mới bỏ điện thoại vào túi.

Cô định quay về lớp làm bài tập, Lâm Thanh Hi đứng dậy đi ra khỏi sân bóng rổ, suy nghĩ một chút rồi rẽ sang một hướng khác, đi tới siêu thị nhỏ của trường, nhìn thấy một dãy kệ hàng chói mắt, Lâm Thanh Hi lấy một số đồ ăn vặt, một hộp bánh quy Crown Đan Mạch và mua một lon sữa Vượng Tử.

Lâm Thanh Hi chậm rãi đi bộ đến tòa nhà dạy học, tiết học thể dục lần này cuối cùng cũng có thể thoải mái ăn đồ ăn vặt, thầy Tô đang họp, lần này anh không có thời gian đến lớp học để xem họ làm bài, cô tự do tự tại đi bộ đến cầu thang.

Cầm trong tay một hộp thiếc bánh quy, trên hộp thiếc đặt một lon sữa, vừa bước chân lên cầu thang, một bóng người quen thuộc đã đi tới trước mặt cô.

Lâm Thanh Hi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, đối mặt với thầy Tô vừa bước xuống.

Đột nhiên bị thầy Tô nhìn thấy cô lén lút mua đồ ăn vặt trong giờ học thể dục, Lâm Thanh Hi không kìm được sắc mặt, cô sững sờ tại chỗ xấu hổ không thôi, trong tay run lên, lon sữa trên hộp thiếc nghiêng qua chực rớt, Lâm Thanh Hi nhanh tay chụp lấy lon sữa, may mắn là không rơi xuống đất.

Nhận ra ánh mắt trên đầu mình, Lâm Thanh Hi nở một nụ cười bất lực và xấu hổ, ngẩng đầu lên một cách gượng ép và cứng đờ, ngẩng cổ lên nhìn thầy Tô, sau đó ấp úng nói: "Em chào thầy Tô."

Nhìn má trái của cô gái phồng lên vì đang ngậm kẹo ở trong miệng, hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ, đôi mắt đen láy hoạt bát nhấp nháy có chút thất thường, trong tay còn đang cầm đồ ăn vặt che che giấu giấu không cho anh nhìn thấy, Tô Châu khẽ cười, gật đầu, trong cổ họng phát ra một âm thanh: "Ừm, đi mua chút đồ ăn vặt sao?"

Mặc dù thầy không nói gì, nhưng Lâm Thanh Hi vẫn có chút xấu hổ, cô không bỏ lỡ ý cười trêu chọc trong mắt thầy Tô, má cô càng nóng hơn, cô vuốt mái tóc mai ra sau tai, rũ mắt thừa nhận sai lầm của mình: "Vâng… thầy ơi, lần sau em không dám nữa."

Đỉnh mày Tô Châu khẽ nhúc nhích, một tay đút túi, dù vội nhưng vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng phác họa ra một độ cong cười như không cười nói: "Ừm."

Thấy thầy Tô không có chê trách mình, Lâm Thanh Hi cũng buông lỏng một chút, có lẽ thầy Tô cũng không phải người cứng nhắc như vậy, trong giờ học thể dục cho phép học sinh mua đồ ăn vặt, cô nhẹ nhàng đi tới vài bước, đi đến bên cạnh thầy Tô, ngẩng đầu mi mắt cong cong lên, khóe miệng kéo lên một vòng cung mềm mại.

Bàn tay trắng nõn non nớt lấy ra hai viên kẹo dẻo rồi nhét vào túi áo Tô Châu, sau đó bước nhanh lên cầu thang, biến mất ở đầu cầu thang.

Trong mắt Tô Châu còn hiện lên một tia kinh ngạc, anh lấy viên kẹo trong túi ra, đây là lần đầu tiên có một cô gái nhỏ nhét kẹo cho anh, tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít có chút trẻ con, nhưng lại có một loại cảm giác không thể miêu tả được, mang theo chút hương vị vườn trường ngây ngô.

Lâm Thanh Hi trở lại phòng học, tim còn có chút đập nhanh, vừa rồi nhìn thấy thầy Tô, cô có chút chột dạ, sợ anh nhắc đến kết quả thi của mình, căn cứ hiệu suất của trường học mà nói, nhất định sẽ có kết quả vào buổi sáng, không biết liệu thầy Tô có xem qua hay không.

Nghĩ đến đống bài thi lộn xộn mà cô làm, Lâm Thanh Hi vẫn còn đau đầu, cô thực sự không biết phải làm sao bây giờ, cô không biết liệu anh có gọi cô đến văn phòng để dạy bảo cô hay không, cho cô thêm bài tập về nhà làm một tháng, nhưng không có nhiều hiệu quả.

Vừa rồi cô còn nhét kẹo cho anh, cũng là vì cô chột dạ, muốn lấy lòng anh, chỉ mong thầy Tô đừng giận khi nhìn thấy kết quả.

Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Tô Châu đã đến phòng học từ rất sớm, ngồi ở trên bục giảng dùng điện thoại di động xem cái gì đó, trên mặt không có biểu cảm gì, lông mày hơi cau lại, nhìn qua có chút lạnh lùng nghiêm túc.

Chẳng lẽ là đang xem kết quả thi? Lâm Thanh Hi bắt đầu suy nghĩ lung tung, đến chỗ ngồi rồi im lặng ngồi xuống, thu dọn mặt bàn một chút rồi ngủ trên bàn, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Cô cũng đã ngủ rồi, chắc anh sẽ không kêu cô đi nói chuyện đâu nhỉ?

Hôm nay Lâm Thanh Hi ngủ tương đối sớm, học sinh xung quanh cô đều đang làm bài tập, chỉ có cô là người nằm sấp xuống trước, còn năm sáu phút nữa chuông mới reo nên cô nhắm mắt giả bộ ngủ.

Tô Châu khẽ mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động một lúc, ngón tay uyển chuyển thong dong lướt trên màn hình, nhìn quá trình giải quyết vấn đề trên tờ đáp án, anh nhếch mí mắt lên, ánh mắt nhìn thấy một bóng dáng đang nằm sấp trên mặt bàn nghỉ ngơi, sau đó thu hồi tầm mắt.

Tô Châu bỏ điện thoại xuống, nhàn nhạt nói: “Cất bài tập vào đi, chuẩn bị nghỉ trưa.”