Chương 20: Bạn cùng bàn

Vào tiết học đầu tiên vào buổi chiều, Tô Châu cầm sách giáo khoa đi vào lớp, mở sách ra, lấy bài thi kẹp bên trong ra, đặt tay lên bàn rồi nói: "Tiết này chúng ta sẽ giải quyết bài thi của kỳ thi tháng, các em lấy bài thi ra."

Nói xong, Tô Châu cầm lấy phấn, xoay người viết đáp án trắc nghiệm lên bảng đen: “Lần này câu hỏi khó hơn, điểm của các em đại khái không đạt yêu cầu. Đáp án viết ở trên bảng đen, đối chiếu cẩn thận rồi nhìn xem đề trắc nghiệm mình sai bao nhiêu câu.”

Lâm Thanh Hi lấy bài kiểm tra ra và nhìn vào đáp án trên bảng đen, thầy Tô chắc chắn đã xem điểm trong lớp, sau khi đối chiếu đề trắc nghiệm của mình xong, cô gần như đã biết điểm của mình, có lẽ vẫn giống như trước đây, có thể là rất khó khăn để đạt tiêu chuẩn.

Sau khi học sinh kiểm tra đáp án, tất cả bắt đầu xì xào bàn tán, Tô Châu nghịch cây bút đỏ trong tay, nhìn xuống tờ giấy thi viết đầy chú thích, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của học sinh, Tô Châu hỏi: "Các em xong chưa? Câu hỏi trắc nghiệm nhìn chung không khó, mọi người đã mắc bao nhiêu lỗi?"

Có học sinh nói một, có học sinh nói hai, đại đa số đều không sai đến hơn ba, cũng có không ít nói không sai, đương nhiên, Lâm Thanh Hi lại là chuyện khác.

"Được rồi, trước tiên chúng ta xem câu hỏi trắc nghiệm, ba câu hỏi đầu tiên có sai sót gì không? Nếu cảm thấy cần giảng lại thì hãy giơ tay." Phía dưới cũng không có ai giơ tay lên, Tô Châu tiếp tục câu hỏi tiếp theo.

"Câu hỏi thứ tư, câu hỏi này cần phải đi đường vòng một chút, có ai sai không?" Tô Châu nhàn nhạt hỏi.

Nhìn xung quanh, hầu như không có học sinh nào giơ tay, ánh mắt của anh bắt gặp một cánh tay mảnh khảnh, Tô Châu cúi đầu nhìn câu hỏi, mím môi mỏng, ánh mắt mang theo chút bất đắc dĩ cười nói: "Ừm, chỉ có một bạn làm sai, chúng ta cùng nhau nhìn xem một chút."

Lâm Thanh Hi vừa nghe thấy thế, cô cảm thấy vô cùng khó xử, cô là một trong những học sinh giỏi nhất trong các môn học khác, nói như thế nào đi nữa thì cô cũng thuộc về lớp học sinh xuất sắc, nhưng cố tình lại mất sạch mặt mũi ở môn này, cô vùi đầu vào bài thi, nghe thầy Tô giảng giải đặc biệt nhằm vào một mình cô.

Khi đến câu hỏi tiếp theo, Lâm Thanh Hi lại giơ tay, Tô Châu lại giảng bài đặc biệt nhằm vào cô một lần nữa.

Khi Tô Châu hỏi anh có cần nói về câu hỏi thứ ba không, Lâm Thanh Hi không thể kìm nén được nữa, cô cảm thấy trên mặt không có chút ánh sáng nào, trong đầu cô đấu tranh với đủ loại suy nghĩ, trong lòng vô cùng dày vò.

Dù sao rất có khả năng thầy Tô sẽ giảng giải cho mình một lần nữa, nếu không thì mình không giơ tay nữa, miễn cho người khác trong lớp bị lãng phí thời gian, thật sự quá mất mặt.

Vì thế, lúc này Lâm Thanh Hi ngồi một cách bình tĩnh tự nhiên, không giơ tay nữa.

Tô Châu nhìn dấu vết bên cạnh câu hỏi, nhưng lại không nhìn thấy vị bạn học tương ứng giơ tay lên, trong lòng hiểu rõ, anh ngẩng đầu nhìn một vòng, lại hỏi lần nữa: “Có ai làm sai không?”

Lâm Thanh Hi nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng, thoáng chốc nhìn thấy ánh mắt như có như không của anh nhìn về phía này, cô âm thầm thở dài một hơi, cúi đầu, nhận mệnh mà giơ tay lên lần nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cô gái, Tô Châu cầm ly nước uống một ngụm, môi nhấp nhẹ, ánh mắt trong veo lộ ra một tia trêu chọc, môi mỏng cong lên một ý cười nhạt.

Các học sinh khác cũng bắt đầu trêu chọc: “Thầy Tô ơi, đại diện môn của thầy sai rồi.”

“Bạn học Lâm của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là vật lý có hơi kém một chút, ha ha ha.”

“...” Lâm Thanh Hi xấu hổ không thôi, vừa bất lực vừa không còn gì để nói, cắn môi dưới nhìn người đàn ông trên bục giảng, ánh mắt mang theo một tia bất mãn, thế mà anh lại cười cô trước mặt bạn học cả lớp, thật sự là quá không giữ mặt mũi cho cô rồi!

“Ừm, xem ra, giáo viên vật lý như tôi đây còn cần phải cố gắng nhiều hơn.” Khóe môi Tô Châu mang theo ý cười nhẹ nhàng, thấp giọng chậm rãi nói: “Bạn học Lâm Thanh Hi, sau khi tan học thì cầm bài thi tới văn phòng tìm tôi.”

Lại bị gọi tên lần nữa, Lâm Thanh Hi chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.

Cũng may, hai câu hỏi cuối cùng, Tô Châu thức thời không hỏi nữa, mà là trực tiếp bắt đầu giảng bài.

Đến buổi tối, thành tích thi tháng đã có, xếp hạng dựa theo tổng điểm, Lâm Thanh Hi xếp hạng thứ 5, hạng nhất là lớp trưởng Lý Quân Tiếu, ngoại trừ hạng nhất và hạng hai cách nhau nhiều điểm thì các hạng khác cách nhau rất ít điểm.

Phân tích thành tích một chút, Tô Châu tận dụng thời gian của tiết tự học buổi tối, đổi chỗ ngồi mới cho học sinh, học sinh có thành tích bổ sung cho nhau sẽ làm bạn cùng bàn, Lâm Thanh Hi ngồi cùng với lớp trưởng Lý Quân Tiếu có thành tích vật lý tốt nhất.

Thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, Tô Châu chiếu danh sách chỗ ngồi lên, yêu cầu học sinh thu dọn đồ đạc rồi đổi chỗ ngồi.

Đồ đạc cần thu dọn khá nhiều, Lâm Thanh Hi sửa sang lại sách của mình rồi đặt đại chúng vào một chiếc hộp lớn, trên bàn còn có một chồng sách, trước tiên cô đem cặp của mình đến chỗ ngồi mới, sau đó lại quay về dọn sách.

“Để tớ giúp cậu.”

Nghe thấy một giọng nam sạch sẽ trong trẻo vang lên, Lâm Thanh Hi quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai cao lớn đẹp trai đứng ở trước mặt mình, cậu mặc áo ngắn tay màu xanh trắng, trên cánh tay còn có chút cơ bắp mỏng ẩn hiện, giữa trán có vài giọt mồ hôi, tùy ý buộc áo khoác ở bên hông, trông vừa sạch sẽ vừa thoải mái tươi mới.

“Cảm ơn, tự tớ làm là được rồi.” Lâm Thanh Hi hơi mỉm cười, sau đó chuẩn bị tự mình ôm một chồng sách đi.

“Không có gì đâu, cứ để tớ giúp cậu, đừng ngại, sau này chúng ta cũng là bạn cùng bàn của nhau mà.” Lý Quân Tiếu chủ động ôm chồng sách trên bàn Lâm Thanh Hi lên, vừa tự nhiên vừa tự tại trêu chọc vài câu: “Bạn cùng bàn Lâm, thành tích tiếng Anh của tớ không tốt lắm, sau này còn phải nhờ cậu chỉ bảo nhiều hơn.”

Có sự trợ giúp của Lý Quân Tiếu, Lâm Thanh Hi rất nhanh đã thu dọn sách vở xong, hai người ngồi song song ở trên chỗ ngồi, những người khác còn đang bận rộn, hai người bọn họ đã bắt đầu tự học.

Chuông vào lớp vang lên, Tô Châu đã đi tới, ở trên hàng lang có thể nhìn thấy Lâm Thanh Hi đang cúi đầu làm bài tập, lúc này, Lý Quân Tiếu ở bên cạnh cầm một quyển sách tiếng Anh thò qua hỏi cô một câu hỏi.

Lâm Thanh Hi cầm lấy sách của cậu, nhìn câu này rồi suy nghĩ một lúc, sau đó bắt đầu chỉ bài cho Lý Quân Tiếu.

Được Lâm Thanh Hi chỉ điểm, Lý Quân Tiếu lập tức hiểu ra, cười khen ngợi: “Ồ, bạn cùng bàn rất giỏi, cảm ơn cậu.”

Lâm Thanh Hi cong môi cười cười, cô nhìn thấy thầy Tô đang đi tới qua khung cửa thì cúi đầu yên tĩnh làm bài, chỗ ngồi của cô ở hàng đầu tiên bên cạnh cửa, rất dễ bị giáo viên nhìn thấy, vị trí này có hơi bị chú ý, sau này nói chuyện phải để ý một chút.

Cho dù ngồi ở hàng đầu tiên dễ bị giáo viên gọi lên trả lời vấn đề, nhưng mà đối với Lâm Thanh Hi mà nói, đây cũng coi như là một chỗ không tệ, dựa vào cửa sổ, cô có thể ghé vào trên cửa sổ đọc sách, nghỉ ngơi giữa tiết có thể nhìn xuyên thấy qua sửa sổ hít thở không khí bên ngoài, càng mấu chốt chính là, có thể thời khắc chú ý đến bóng dáng của thầy Tô.

Tô Châu thường xuyên sẽ tới kiểm tra lúc đang học, di chuyển ở trên hành lang ngoài cửa sổ, lúc này Lâm Thanh Hi sẽ giả vờ như không nhìn thấy, giống như không có việc gì mà nghe giảng, lúc trước còn sẽ bị thầy Tô nhìn thấy mình làm việc riêng, nhưng bây giờ sẽ không bao giờ bị bắt được nữa.