Chương 21: Tim đập lỡ nhịp

Vào buổi sáng, Lâm Thanh Hi có hơi mệt, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ trong lớp, nghe bài giảng nhàm chán của giáo viên Ngữ văn mà mí mắt cô dần trĩu nặng, do chỗ ngồi thuận lợi nên giáo viên sẽ không chú ý đến cô.

Nhưng thầy Tô cứ thường đến quan sát họ trong hai tiết học đầu tiên, Lâm Thanh Hi không dám thả lỏng, cố gắng mở mắt ra nghe giảng bài, thỉnh thoảng vô tình nhìn thấy thầy Tô đang đi bên ngoài cửa sổ, Lâm Thanh Hi liền dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Lý Quân Tiếu ở bên cạnh.

Khi đến giờ học vật lý, Lâm Thanh Hi mới có thể tập trung tinh thần, không dám lơ

là dù chỉ một giây, dù sao thì cô cũng luôn là tâm điểm chú ý của thầy Tô, gần như tiết nào cô cũng sẽ bị anh gọi tên đứng lên trả lời câu hỏi.

Trước đây Lâm Thanh Hi sẽ lo lắng, sợ rằng cô sẽ không thể trả lời những câu hỏi mà thầy Tô đặt ra, nhưng bây giờ có học bá vật lý Lý Quân Tiếu ngồi cùng bàn, tiết vật lý có vẻ đã dễ dàng hơn một chút.

Bởi vì, Lý Quân Tiếu luôn sẽ cho mượn câu trả lời trước một bước, đồng thời viết ra quá trình, chờ đến khi Lâm Thanh Hi đứng lên trả lời câu hỏi, cậu liền lặng lẽ chuyển giấy nháp của mình qua cho cô.

Mặc dù Lâm Thanh Hi đều chọn cách tự mình suy nghĩ, nhưng có sự hỗ trợ của Lý Quân Tiếu, cô đã yên tâm rất nhiều, lỡ như mình thật sự không biết thì vẫn còn có cậu giúp đỡ.

Sau giờ học, đài phát thanh vang lên, đến giờ thể dục giữa các tiết học, một số học sinh đang xếp hàng để hỏi bài Tô Châu, không khí học tập vẫn rất sôi nổi.

Tô Châu nhìn mấy học sinh tích cực này, đề nghị những học sinh muốn đặt câu hỏi thì ở lại lớp học, những học sinh khác đi xuống tập thể dục. Trong lớp còn có mấy học sinh đang làm bài, sau khi Tô Châu đợi các học sinh trên hàng lang đi xong mới giảng bài cho mấy học sinh.

Sau giờ học, Lâm Thanh Hi đi vào nhà vệ sinh, khi cô đi ra, đài phát thanh đã ngừng hoạt động, các học sinh trên sân thể dục đã xếp hàng gần hết, một mình cô cũng ngại đi xuống, chạy tới xếp hàng trước mặt toàn trường có chút xấu hổ, vì vậy cô quyết định trốn một lần, quay trở lại lớp học.

Tô Châu đang dựa vào lan can, cầm bài thi tháng của học sinh và phân tích nó, nửa khuôn mặt chìm trong ánh nắng vàng nhạt làm dịu đi đường nét tuấn tú, đôi mắt thâm thúy nghiêm túc nhìn bài thi trong tay.

Lâm Thanh Hi đặt một cuốn sách lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng mở nó ra, cô một tay ấn vào cuốn sách, một tay kia chống đầu, yên lặng đọc sách.

Lật trang sách, theo góc độ này, ánh mắt Lâm Thanh Hi khẽ động, ánh mắt của cô bị anh hấp dẫn, trong lúc vô thức, Lâm Thanh Hi cứ như vậy nhìn người đàn ông cô thầm mến, hai người cách nhau mấy mét, anh đang bị vài học sinh vây quanh, rất nghiêm túc chịu trách nhiệm trong việc giảng bài cho họ.

Khi một nam sinh hỏi xong, Ngụy Giai Hân cầm bài thi tới gần, nhờ Tô Châu giúp cô ấy phân tích nó. Bài thi đạt điểm rất cao và không có nhiều câu hỏi sai. Cô ấy nở một nụ cười tự tin trên khuôn mặt: "Thầy Tô, thầy xem giúp em với, em còn chỗ nào cần phải chú ý không ạ?"

Tô Châu tiếp nhận bài thi, nhìn những câu sai ít ỏi, cong môi khen ngợi, khẽ cười nói: "Kỳ thi lần này em thi rất tốt, tổng thể không có vấn đề gì lớn, nền tảng tương đối vững chắc, điều duy nhất cần cải thiện là câu hỏi cuối cùng, về làm thêm nhiều đề luyện tập một chút..."

Nghe thấy lời khen ngợi của thầy Tô dành cho mình, tâm trạng của Ngụy Giai Hân càng cảm thấy vui vẻ, không kìm được sự phấn khích, khuôn mặt xinh đẹp tiến lại gần nói: “Thầy Tô, câu hỏi cuối cùng em vẫn chưa hiểu, thầy giải thích cho em thêm một lần nữa được không ạ?"

Tô Châu gật đầu ừ một tiếng, cầm bút lên bắt đầu giảng giải bài thi, đối với kiểu học sinh như Ngụy Giai Hân thì việc giảng bài rất thuận lợi.

Những ngón tay thon dài của Lâm Thanh Hi gõ nhẹ vào cuốn sách, nhìn Ngụy Giai Hân tiến lại gần Tô Châu, nhưng dường như anh đang mải mê trong việc giảng bài nên không nhận ra khoảng cách giữa hai người, không biết họ đang nói tới cái gì rồi mà cô gái lại che miệng bật cười, Tô Châu cũng hơi nhếch môi.

Lâm Thanh Hi thu hồi ánh mắt và tiếp tục đọc sách của mình, thật ra thầy Tô luôn rất dịu dàng với mỗi học sinh, đối xử với họ như những người bạn, tuy rằng ngoài mặt thì đối xử bình đẳng, cũng không có phân biệt đối xử với học sinh dựa vào thành tích, nhưng nếu mình là giáo viên thì chắc cũng sẽ thích kiểu học sinh như Ngụy Giai Hân và Lý Quân Tiếu hơn, có lẽ thầy Tô cũng như vậy chăng?

Khi chỉ còn lại học sinh cuối cùng, Tô Châu ngẩng đầu xoa xoa gáy hơi đau, điều chỉnh tư thế một chút, Tô Châu tiếp tục giải đáp thắc mắc cho học sinh, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tô Châu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phía trước.

Ánh mắt của Lâm Thanh Hi đang rơi trên người Tô Châu, trong mắt cô mang theo một tia yêu say đắm, như thể thu toàn bộ dáng vẻ của anh vào đáy mắt, đột nhiên bị Tô Châu bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của cô, trái tim của Lâm Thanh Hi đập lỡ nhịp, còn không kịp thu ánh mắt của mình lại.

Cô đối diện với ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu của Tô Châu, khẽ cụp mi xuống, giấu đi ánh mắt ngưỡng mộ, cảm giác được thầy Tô đang nhìn mình, lỗ tai cô dần đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu đọc sách, không muốn bị anh nhận ra mình đang nhìn lén anh.

Chờ đến khi Tô Châu thu hồi tầm mắt tiếp tục giảng bài, Lâm Thanh Hi cũng giả vờ không nổi nữa, cầm sách ngồi tại chỗ, tìm một quyển sách bài tập ra làm bài.

Qua vài phút, Tô Châu đi đến, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Thanh Hi đang yên tĩnh ngồi tại chỗ làm bài.

Nhìn sách bài tập tiếng Anh trong tay cô gái, Tô Châu đến gần một chút, ngón tay gõ nhẹ lên chồng sách trên bàn cô, lòng bàn tay đi dọc xuống dưới, đã tìm được một quyển sách kia, nhẹ nhàng nâng phía trên lên rồi rút sách bài tập vật lý của Lâm Thanh Hi ra.

Mở ra một tờ mới nhất, nhìn những câu sai ở mặt trên.

Lâm Thanh Hi dừng bút lại khi đang làm đề đọc, ngước mắt lên nhìn thấy vòng eo cân đối của người đàn ông trước mặt cô, chiếc khóa thắt lưng bằng kim loại trên chiếc quần màu sáng, áo sơ mi trắng được bỏ vào trong quần, trên người anh còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

Trên đầu truyền đến tiếng lật sách nhè nhẹ, người đàn ông đứng trước mặt nhìn vào vở bài tập của cô không nói lời nào, sự im lặng này không hiểu sao lại khiến cô có chút bất an, không thể bình tĩnh làm bài.

Lâm Thanh Hi đã làm xong phần đọc, đối chiếu đáp án xong, chỉ đánh một dấu tích lớn màu đỏ, không có câu hỏi sai, trên phương diện tiếng Anh cô vẫn luôn rất thuận buồm xuôi gió.

“Làm xong rồi?”

Một giọng nam trầm trầm từ tính từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Châu lật lại một trang trong quyển sách bài tập, hỏi: "Vật lý có vấn đề gì không?"

Vấn đề? Vấn đề của cô rất nhiều, chỉ một lúc cũng hỏi không hết, Lâm Thanh Hi suy nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào.

Thấy cô gái không trả lời, Tô Châu cúi đầu, nhìn dáng vẻ do dự của cô, hình như có chút khó xử, anh chậm rãi mở miệng: “Tạm thời không có bài muốn hỏi?”

Lâm Thanh Hi lắc đầu, tạm thời không có, dù sao thì đêm qua mình bị anh gọi đến văn phòng, lại phụ đạo riêng cho cô thêm lần nữa, cả bài thi đều nói lại một lần.

Mới vừa nói rằng mình không có vấn đề nào muốn hỏi, Lâm Thanh Hi đột nhiên nhận ra rằng thầy Tô đã nói rõ ràng rằng những người có bài muốn hỏi thì ở lại lớp học, mình không có gì để hỏi còn ở lại trong lớp, vậy có khác nào quang minh chính đại nói rằng mình trốn giờ thể dục không?

Hiện tại thầy Tô còn chủ động tới hỏi mình, hơn nữa bình thường đều là thầy Tô "ép buộc" mình làm bài vật lý cho anh kiểm tra, mình đi tìm anh hỏi bài cũng đều là bị ép buộc, cô gần như rất ít có thói quen chủ động hỏi anh, như vậy có phải quá không chủ động rồi hay không?

Lâm Thanh Hi nghĩ, cảm thấy có chút xấu hổ, thầy Tô ở trước mặt còn đang nghiêm túc kiểm tra bài tập của mình, chỉ mong không có vấn đề gì khác xuất hiện.

Tô Châu xem qua bài tập, không thấy có vấn đề gì, liền đặt lên bàn, xoay người đi lên bục giảng, chờ học sinh chạy trở về phòng học, anh liền đề ra một nhiệm vụ, đó chính là đối với môn học mà mình học kém nhất, mỗi người nên chủ động hỏi giáo viên bộ môn đó ít nhất năm lần một tuần, trung bình mỗi ngày một lần từ thứ Hai đến thứ Sáu.

Lâm Thanh Hi lập tức có chút đau đầu, thầy Tô thật sự quá khó ứng phó rồi...