Chương 22: Ôm lấy anh

Vì hôm qua trốn tiết chạy nên hôm nay vừa tan học là Lâm Thanh Hi đã tới sân thể dục đầu tiên, tìm được vị trí của lớp mình, toàn thể học sinh của trường xếp hàng trên đường đua.

Các học sinh mặc đồng phục học sinh đồng nhất và bắt đầu chạy theo nhịp điệu của điệu nhạc của đài phát thanh, ủy viên thể thao ở bên cạnh cầm biển hiệu của lớp và dẫn đầu đội. Lâm Thanh Hi với vóc dáng trung bình ở trong đám người, vẻ ngoài xinh đẹp và thuần khiết, bộ đồng phục học sinh đơn giản nhất cũng không thể che giấu được dáng người yểu điệu lả lướt của cô.

Trong lớp tự nhiên nam sinh chiếm đa số, mỗi khi chạy thao đều bị dẫn dắt theo tốc độ của các nam sinh, Lâm Thanh Hi chạy ở trong đám đông, thích ứng với tiết tấu của người khác, lúc đầu cô không quá nhanh, sau đó chạy chậm, sau khi chạy được nửa vòng thì tốc độ của cô liền nhanh lên.

Lâm Thanh Hi cảm thấy bụng hơi khó chịu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc chạy của cô, cô bỏ qua sự khó chịu và tăng tốc để đuổi theo tốc độ phía trước.

Khi chạy đến vòng thứ hai thì bụng đã ẩn ẩn đau, chắc là do hôm qua uống đồ lạnh nên đau bụng, Lâm Thanh Hi thầm nghĩ mình còn chưa đến kỳ kinh, buổi sáng khi đi vệ sinh cũng không thấy ra.

Không sao, chịu đựng đi rồi đi toilet sau, Lâm Thanh Hi cố gắng chạy ba vòng, cuối cùng dừng lại, trên người cô ra một ít mồ hôi, thở hổn hển, xung quanh còn có mấy nam sinh trên người tỏa ra mùi mồ hôi, có chút khó ngửi.

Lâm Thanh Hi cau mày chịu đựng sự khó chịu, người lãnh đạo nói chuyện chậm rãi trên bục, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Thanh Hi cảm thấy bụng cô ngày càng đau, toàn thân cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Dưới ánh mặt trời, đường băng nhựa tỏa ra mùi khó ngửi khiến cô tức ngực đau đầu, Lâm Thanh Hi ôm bụng, mồ hôi túa ra trên trán, bụng đau càng ngày càng nặng, giống như bỏ thêm đá lạnh vào máy xay thịt, làm cho tay chân của cô không còn sức lực.

Lâm Thanh Hi cắn môi kiên trì, trong lòng cầu nguyện cho người lãnh đạo nhanh chóng kết thúc bài phát biểu của mình, cô nhìn mấy giáo viên chủ nhiệm trên sân thể dục, thầy Tô đang nói chuyện với một thầy giáo khác.

Lúc này Lâm Thanh Hi cảm thấy một giây dài như mấy năm, bụng đau không chịu nổi, mồ hôi lạnh toát ra, lại một phút sau, người lãnh đạo rốt cục cũng đã nói xong.

Lâm Thanh Hi như thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi về phía tòa nhà giảng dạy, nhưng lần này lớp của họ đứng ở rất xa, ở góc xa nhất của đường băng, Lâm Thanh Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy bụng của mình rồi tăng tốc bước chân.

Cuối cùng cũng đến tòa nhà dạy học, hành lang chật ních người, Lâm Thanh Hi bước đi chậm chạp, cả người không còn sức lực, chỉ có thể yên lặng đứng ở phía sau chờ người khác đi lên trước.

Một luồng hơi nóng từ thân dưới của cô tuôn ra, Lâm Thanh Hi ý thức được bà dì của mình đã đến, hôm qua cô mới uống đá, vốn dĩ cô đã hay bị đau bụng kinh, hiện tại có lẽ còn đau hơn.

Người phía trước hồi lâu không di chuyển, Lâm Thanh Hi cảm thấy mình đau đến hoảng hốt, đầu bắt đầu choáng váng, cô hơi nghiêng người dựa vào tay vịn bên cạnh.

Đột nhiên, phía sau có người vỗ vỗ vai cô: "Lâm Thanh Hi, làm sao vậy, không thoải mái sap?" Giọng nói của người đàn ông mang theo chút quan tâm hỏi.

Lâm Thanh Hi cau mày, chống đỡ cơ thể quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt trong veo của Tô Châu, khuôn mặt đẹp trai có chút nghiêm nghị: "Thầy..." Cô yếu ớt nói.

Tô Châu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, sợi tóc trên trán đã thấm đẫm mồ hôi, anh đưa tay sờ sờ cái trán của cô, có hơi lạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Khó chịu ở chỗ nào? Tôi đưa em đến phòng y tế nhé?"

“Đau bụng…” Lâm Thanh Hi cắn môi, môi không còn chút máu, trên mặt tràn đầy đau đớn không chịu nổi, cô bám vào lan can nói: “Thầy, em đi vệ sinh trước...”

Tô Châu nghe vậy liền đỡ cô đến cửa nhà vệ sinh: "Em vào trước đi, có chuyện gì thì gọi tôi."

Lâm Thanh Hi thận trọng ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong cánh tay, nghỉ ngơi một lúc, sau đó lấy từ trong túi ra một túi băng vệ sinh, may mắn thay, cô thường có thói quen mang theo băng vệ sinh bên mình.

Tô Châu ở cửa đợi mấy phút, chuông vào học đã vang lên, lúc này dưới lầu không có người, anh lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã bảy tám phút trôi qua, nhưng không thấy cô đi ra, anh đi đến cửa nhà vệ sinh nữa, gõ cửa rồi hỏi: "Lâm Thanh Hi? Em không sao chứ?"

“Em không sao thưa thầy, em ra ngay đây.”

Bên trong truyền đến giọng nói yếu ớt của cô gái, Tô Châu nhíu mày, có chút lo lắng, hỏi: “Cần tôi vào đó đỡ em không?”

“Không cần đâu thầy.” Nói xong, Lâm Thanh Hi đẩy cửa ra, cả người trông không còn sức lực, ôm bụng dựa vào trên cạnh cửa, tiều tụy lại suy yếu.

Tô Châu vươn tay ra đỡ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, một cánh tay khác vòng qua đỡ lấy vai cô: “Có thể đi được không? Tôi đỡ em đến phòng y tế nhé?”

Ngồi xổm một hồi, Lâm Thanh Hi đã ổn hơn trước một chút, nhưng bụng nhỏ vẫn đau đớn từng đợt, cả người cô mỏi mệt, mồ hôi trên người vẫn còn chưa khô, gió thổi qua hàng hiên mang theo chút lạnh lẽo.

Lâm Thanh Hi bị Tô Châu ôm, cảm nhận được bàn tay ấm áp dày rộng của anh đỡ cánh tay mình, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng chạm vào da thịt của cô, cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông dành cho cô, Lâm Thanh Hi bỗng nhiên muốn có thêm càng nhiều sự quan tâm của anh hơn, bây giờ mình rất mệt, không muốn một mình chịu đựng, rất muốn anh lại thương tiếc mình thêm một chút.

Mũi cô hơi chua xót, môi dưới bị cắn một vết nông, hàng mi cong cong vì đau nên khẽ run lên, lộ ra vẻ đau đớn không thể chịu nổi, dù sao cô cũng là một cô gái, sợ đau cũng là chuyện bình thường.

Tô Châu thuận thế dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực mình, vòng tay qua lưng cô, dùng lòng bàn tay đỡ cánh tay cô, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Lâm Thanh Hi vòng tay qua ôm lấy eo anh, dựa toàn bộ trọng lượng của mình lên người anh, sự chênh lệch chiều cao này chỉ cho phép cô dựa đầu vào vai anh, má cô áp vào chiếc áo sơ mi chỉnh tề và trang nhã của anh, lớp vải mỏng cọ vào mặt cô.

Nhiệt độ cơ thể truyền đến làn da của cô thông qua lớp vải của chiếc áo sơ mi làm cô rung động, hô hấp của cô tràn ngập hơi thở trưởng thành và trong trẻo của anh, Lâm Thanh Hi có chút hoảng hốt, trước mắt cô là mái tóc đen gọn gàng của người đàn ông, phần đuôi tóc hơi ngắn dựng ở sau gáy.

Hơi thở trên người Tô Châu khiến cô vô cùng tham lam, hiện tại cô chỉ muốn đến gần anh hơn một chút, lúc này cô không muốn nghĩ đến điều gì, cô thuận theo suy nghĩ trong lòng, hai tay ôm chặt eo anh hơn, thân thể mềm mại dựa vào người anh, khuôn mặt kề sát vào cổ anh.

Cổ áo của người đàn ông được cởi một nút áo, có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh, hơi thở của cô gái phả vào trên da thịt anh, cổ có chút ngứa ngáy, Tô Châu cảm nhận được sự ỷ lại của cô gái, thân hình cao gầy hơi sững sờ.

Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy cô gái nheo mắt cau mày, dựa mặt vào trên vai anh, chóp mũi còn đọng lại mồ hôi mỏng, thân thể hai người dán vào nhau, trong mũi đều tràn ngập hương thơm trên mái tóc đẹp của cô.

Biết rõ tư thế của hai người có chút không ổn, tay Tô Châu đang đặt lên eo cô hơi nới lỏng, đổi thành đỡ lấy cánh tay cô.

Lâm Thanh Hi mở mắt ra, ngước mắt nhìn xương quai hàm góc cạnh của anh, cô nhìn chằm chằm góc nghiêng anh tuấn của người đàn ông, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào, sẽ cảm thấy cô cố ý tới gần anh không?