Chương 24: Cô gái bên cạnh anh

Nói chuyện mấy câu xong, Tô Châu bảo Lâm Thanh Hi trở về phòng học, nhìn một xấp bài thi trắc nghiệm trên bàn, Tô Châu xoa cổ mình, cúi đầu quá lâu nên có chút đau mỏi.

Lúc này có một cô giáo đi đến, nhìn Tô Châu đang nghiêm túc sửa bài thi thì trêu chọc: “Thầy Tô nghiêm túc như vậy sao, đã giữa trưa rồi mà còn không nghỉ ngơi, vẫn còn sửa bài thi nữa.”

“Không còn cách nào khác, số cực nhọc.” Tô Châu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cười trêu chọc chính mình.

“Gần đây thấy anh rất bận, là đang bận chuyện ngày hội khoa học kỹ thuật đúng chứ, lớp anh chuẩn bị như thế nào rồi? Hai nữ sinh vừa rồi là thành viên trong nhóm của anh à?” Cô giáo hỏi thăm tình hình lớp học của Tô Châu.

Tô Châu trả lời đúng sự thật: “Đang ở giai đoạn thí nghiệm, còn có rất nhiều chỗ cần phải cải tiến, chỉ có nữ sinh đến đây trước tham gia.”

“Ồ? Thế Lâm Thanh Hi không tham gia sao? Tôi thấy anh thường xuyên dạy kèm bài tập cho cô bé nên còn tưởng rằng cô bé cũng sẽ tham gia.” Cô giáo vừa sửa bài tập vừa tùy tiện hỏi.

“Cô bé đó à, có lẽ không quá cảm thấy hứng thú với môn vật lý, cũng là do thầy giáo như tôi dạy không tốt.” Tô Châu cười nhạt, giọng điệu mang theo một tia bất đắc dĩ: “Thành tích của cô bé rất nổi bật, nhưng nền tảng ở môn vật lý lại không tốt lắm.”

“Là vậy à, tôi thấy cô bé rất thích người thầy như anh, còn tưởng rằng cô bé sẽ nỗ lực rất nhiều đối với môn học của anh, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà, theo lý thuyết thì nếu không có hứng thú thì cũng sẽ có động lực.” Cô giáo còn có chút khó hiểu, giống như có chút không nghĩ ra.

Tô Châu nghe lời cô giáo đó nói, nhíu mày, đôi mắt thâm thúy hiện lên một cảm xúc phức tạp, dừng bút trong tay lại rồi nói: “Cô cũng đừng trêu chọc tôi.”

Cô giáo thấp giọng cười, hỏi: “Nữ sinh vừa rồi là Lâm Thanh Hi đúng chứ? Lần trước còn đặc biệt tặng thuốc cho anh, mỗi ngày đều đến văn phòng tìm anh, mỗi lần nhìn thấy anh thì ánh mắt đều rất khác, còn nói không phải thích anh?” Lần trước Lâm Thanh Hi cầm thuốc trị cảm đến văn phòng, cô ấy cũng đúng lúc đứng ở trên hành lang ngoài cửa.

Nghĩ một lúc, cô giáo lại cảm thán: “Thầy giáo trẻ tuổi lại đẹp trai như anh, đúng là rất được các cô gái yêu thích, bây giờ học sinh đang đứng ở độ tuổi dậy thì, thích anh thì cũng là chuyện bình thường.”

Tay đang cầm bút của Tô Châu siết chặt, lòng bàn tay vuốt ve bút máy kim loại lạnh lẽo, nghe lời đồng nghiệp nói, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú có chút cứng đờ, ánh mắt vốn nhu hòa đã thay đổi thành u ám, sâu thẳm...

Anh nhìn bài thi trong tay, ánh mắt nhíu lại, ánh mắt trở nên giữ kín như bưng... Có phải mình và cô quá mức gần gũi rồi hay không?

Trong khoảng thời gian này, Tô Châu thật sự tương đối bận, ngoại trừ đi dạy thì là bận chuyện ngày hội khoa học kỹ thuật, rất nhiều lần Lâm Thanh Hi đến văn phòng nộp bài tập đều không nhìn thấy anh, bài tập mà mình muốn hỏi cũng chỉ có thể đặt ở trên bàn của anh, khi đi dạy anh mới có thể mang bài tập đến đưa cho cô.

Dần dần, Lâm Thanh Hi rất ít khi có cơ hội tìm anh dạy kèm riêng cho mình, ngẫu nhiên một hai bài cũng đều là anh trực tiếp viết phương pháp giải đề lên giấy, rồi tự mình cô suy nghĩ.

Tuy rằng cũng biết gần đây anh bận rất nhiều chuyện, nhưng Lâm Thanh Hi luôn cảm thấy dường như anh không còn nóng bỏng với mình giống như trước kia, thái độ đã phai nhạt đi một ít.

Mấy ngày nay trong lớp vật lý, anh cũng không còn để ý đến mình như trước nữa, không biết có phải do vị trí ngồi hay không mà anh hoàn toàn không thèm để ý đến cô. Đôi khi anh cầm sách bước xuống bục giảng, cũng sẽ chỉ dừng lại ở lối đi giữa và dành phần lớn thời gian để tương tác với các học sinh trước mặt cô.

Anh sẽ gọi mình đứng lên trả lời câu hỏi giống như trước đây, nhưng không phải chỉ gọi một mình mình mà là sẽ gọi hết cả 1/3 số học sinh, hoặc lần lượt trả lời theo thứ tự chỗ ngồi. Đến lúc cô trả lời câu hỏi, anh chỉ cúi đầu nhìn câu hỏi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn mình rồi lại ngoảnh mặt đi.

Chờ đến lúc làm bài, anh sẽ đi xuống và đi loanh quanh để xem học sinh làm bài như thế nào, nhưng anh hiếm khi dừng lại trước mặt mình.

Đây là bởi vì gần đây thành tích vật lý của mình tăng lên một chút, cho nên đối với anh mà nói, mình đã không phải là đối tượng chăm sóc đặc biệt nữa sao?

Trong tiết học cuối cùng vào sáng chủ nhật, Tô Châu đến lớp và đưa bài thi trong tay cho một đại diện môn khác là Lưu Vân Bằng để phát ra: "Tiết này chúng ta sẽ nói về bài thi, mọi người kiểm tra đáp án lại một chút."

Lưu Vân Bằng chia bài thi trong tay cho một số học sinh để giúp phát, những học sinh nhận được bài thi đối chiếu với đáp án trên bảng đen, Tô Châu cầm phiếu điểm của bài thi hàng tháng này, nhìn vào những cái tên đứng đầu.

Nhìn đến hàng thứ tư, tên của cô gái, thành tích lần này tăng lên một bậc, các môn học khác đều xuất sắc như trước đây, môn vật lý lần này cũng đạt tiêu chuẩn, so với tháng trước tốt hơn một chút.

Ánh mắt của anh tiếp tục nhìn xuống dưới, đại khái nhìn thoáng qua rồi đặt phiếu điểm lên bàn, cầm bút đỏ đánh dấu trên bài thi, nhìn qua những câu hỏi cơ bản ở phía trước, lần này gần như không có ai làm sai, Tô Châu ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Thanh Hi ngồi ở hàng đầu tiên.

Cô cũng đang chống cằm ngẩn người nhìn mình, không biết đang suy nghĩ gì, khi chạm phải ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái, Tô Châu quay đầu đi, bình tĩnh tránh đi ánh mắt của cô...

Lâm Thanh Hi đã nhận ra sự tránh né của Tô Châu với cô, nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng cô cứng lại, cô bỏ qua sự mất mát trong lòng, khẽ mím đôi môi hồng rồi tập trung vào bài thi.

Vào buổi chiều, trường học được nghỉ nửa ngày, Lâm Thanh Hi và cô bạn thân Khương Hiểu cùng nhau đi ra ngoài ăn và mua sắm, để tiết kiệm thời gian, cả hai dứt khoát mặc đồng phục đi chơi, cũng không về ký túc xá để thay đồ.

Hai người đến trung tâm thương mại mua một ít đồ dùng hàng ngày, lại đến nhà hàng trên lầu ăn cơm, tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi công viên, thời gian nghỉ nửa ngày ngắn ngủi sắp kết thúc.

Bọn họ đem đồ mua trở về ký túc xá, định ra ngoài ăn cơm tối mới trở về, hai người vừa mới ra khỏi cổng trường, tại góc cổng đường đi, nhìn thấy Tô Châu đi đang về phía cửa trường học.

Lần này anh không đi một mình, người sóng vai đi bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cách nhau một khoảng, đoạn đường này lại có mấy người đi qua đi lại, cho nên nhìn không rõ lắm.

Lâm Thanh Hi bị Khương Hiểu khoác tay đi về phía trước, khoảng cách ngày càng gần, khi bốn người dần gặp nhau, Lâm Thanh Hi giả vờ như không nhìn thấy họ, mắt nhìn về phía trước, từ từ tăng tốc đi ngang qua họ.

Cô biết, ánh mắt của thầy Tô không có dừng lại ở trên người cô, anh chỉ nhàn nhạt nhìn về phía trước, nghe cô gái bên cạnh nói gì đó, còn thỉnh thoảng đáp lại cô ấy.

Lúc này đây, Lâm Thanh Hi nhìn thấy rất rõ ràng, cô gái này trông tươi tắn xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt làm nổi bật khí chất của cô ấy, đứng bên cạnh thầy Tô vừa nho nhã vừa anh tuấn, rất là xứng đôi.

Trước kia chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh thầy Tô xuất hiện cô gái nào, đây vẫn là lần đầu tiên, nhìn hai người dường như rất quen thuộc, Lâm Thanh Hi không khỏi nhớ lại những lời đã nghe lúc trước, thầy Tô từng đi xem mắt, không biết có phải là cô ấy hay không.

=======

Bắt đầu ngược nhẹ rồi :((