Chương 26: Phạt đứng

Tối nay, tâm trạng của Lâm Thanh Hi có chút tụt dốc, làm cái gì cũng không có hứng thú, trong giờ tự học, cô chỉ vùi đầu vào làm bài tập, không để ý đến những học sinh xung quanh.

Cúi đầu nhìn mấy bài khó, nghĩ đến thái độ hờ hững của Tô Châu đối với mình, Lâm Thanh Hi nhất thời không có tâm trạng hỏi anh, cùng lắm thì lát nữa cô sẽ về ký túc xá lên mạng tìm kiếm câu hỏi.

Buổi tối trở lại ký túc xá, sau khi tắm rửa một lát, Lâm Thanh Hi leo lên giường từ rất sớm, lấy bài tập của mình ra tìm kiếm, nhấp vào hộp trò chuyện WeChat, nhìn thấy một yêu cầu kết bạn, tin nhắn kèm theo: Bạn cùng bàn của cậu, Lý Quân Tiếu.

Lâm Thanh Hi nhìn lời mời của Lý Quân Tiếu, đồng ý mà không cần suy nghĩ, khi cô đang làm bài tập, một tin nhắn WeChat hiện lên: [Bạn cùng bàn, cậu không phải là học sinh nội trú sao? Lén mang điện thoại?]

[Ừm, đem theo.] Lâm Thanh Hi trả lời: [Có điều là vì để tra bài tập.]

[Thì ra là như vậy, rất tốt, xem ra cậu rất biết tự hạn chế...]

Nói chuyện đơn giản mấy câu, Lâm Thanh Hi cắm đầu vào trong bài tập, làm bài đến rạng sáng, hiểu rõ hết mấy bài tập rồi mới ngủ.

Buổi tối khi đi ngủ, đèn trong ký túc xá không biết bị bạn cùng phòng nào tắt, ngày hôm sau ký túc xá không bật đèn, dẫn đến một số nữ sinh trong ký túc xá đều dậy muộn.

Khi một số người chạy đến lớp thì đã trễ vài phút, Lâm Thanh Hi ôm một vài cuốn sách trên tay bước vào lớp, nhìn thấy Ngụy Giai Hân trực trên bục giảng đang đứng đọc sách, tiết này thầy Tô còn chưa đến.

Chỉ là ngoài cửa vừa vặn có một chủ nhiệm lớp đang kiểm tra kỷ luật ở cổng từng lớp, chủ nhiệm nhìn thấy mấy nữ sinh lớp A4 đến muộn, sắc mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng, gọi nhóm người Lâm Thanh Hi ra ngoài.

Ngụy Giai Hân nhìn mấy nữ sinh tới muộn, nhỏ giọng nói thầm, oán giận các cô vài câu, viết tên của họ vào bảng ghi nhật ký lớp, sau đó đặt bảng ghi trên bục giảng.

Lâm Thanh Hi và Khương Hiểu bất đắc dĩ nhìn nhau, không ngờ lần đầu tiên đi trễ lại bị chủ nhiệm bắt gặp, cũng tự trách mình xui xẻo, cô đặt sách trên tay xuống bàn rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Chủ nhiệm yêu cầu Lâm Thanh Hi và những người khác đứng thành một hàng dựa vào tường ở lối đi, nheo mắt liếc nhìn họ, ngưỡng cái bụng bia lên, cả người vô cùng uy hϊếp, ra dáng lãnh đạo hung tợn chỉ trích bọn họ mấy câu.

Vài phút sau, chủ nhiệm tiếp tục tuần tra các lớp khác, kêu bọn họ tiếp tục đứng phạt ở cửa.

Chờ đến khi Tô Châu đến, nhìn thấy mấy nữ sinh đứng ở cửa lớp.

Lâm Thanh Hi trầm mặc ngẩn ngơ nhìn khu dạy học đối diện, ở cửa lớp cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, chỉ có mấy người các cô bị phạt ở chỗ này, khu dạy học đối diện được ngăn cách bởi một quảng trường, có thể nhìn thấy các học sinh trong lớp học, có một số nam sinh đang nhìn bọn cô qua cửa sổ rồi cười trộm.

Có tiếng bước chân nhẹ vang lên, Lâm Thanh Hi quay đầu lại, nhìn thấy Tô Châu đang đi tới, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi polo màu hoa mai màu xám và quần tây đen, khi đi tới nhìn thấy các cô thì rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Sau đó, Tô Châu đã hiểu rõ, thần sắc kỳ dị trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú hơi trầm xuống, anh cất bước lại gần một chút, đứng ở trước mặt nhóm người Lâm Thanh Hi, mở miệng hỏi: “Đến muộn sao?”

Lâm Thanh Hi nắm chặt tay, móng tay khẽ cào vào đầu ngón tay, cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Châu, trong mắt anh lộ ra vẻ dò xét khó dò, anh nhíu chặt mày nhìn cô, cô nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, bị phạt đứng mà còn bị anh nhìn thấy, cô cảm thấy mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy...

Cô yên lặng cúi đầu, áp chế sự xấu hổ trong mắt, có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rơi trên người cô, ánh mắt của anh rất sâu, như ngọn lửa thiêu đốt thân thể cô, khiến trái tim cô run lên.

Vốn dĩ khoảng thời gian này anh đã xa cách cô, quan hệ giữa hai người vô cùng nhạt nhòa, hiện tại bị anh nhìn thấy bản thân xấu hổ như vậy, làm cô cảm thấy có chút không còn chỗ để dung thân.

Cô không có mặt mũi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của thầy Tô, chỉ cụp mi nhìn dưới đất, chỉ nghe Tô Châu nhàn nhạt nói mấy câu, bảo các cô vào lớp đọc sách buổi sáng.

Lâm Thanh Hi giả vờ bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, lấy một cuốn sách và bắt đầu đọc buổi sáng, Tô Châu cũng đi đến, đi ngang qua chỗ ngồi của cô, đi đến bục giảng, lặng lẽ nhìn các học sinh đọc sách, mím đôi môi mỏng không nói một lời.

Đến giờ ăn sáng, Lâm Thanh Hi không có cảm giác thèm ăn, tinh thần cũng không tốt, hơn nữa buổi sáng còn bị phạt đứng và bị phê bình vì đến muộn, cho nên tâm trạng vô cùng buồn bực, một mình cô ngồi tại chỗ ngơ ngẩn nhìn bài tập.

Tô Châu trên bục giảng đang lật sổ nhật ký lớp, nhìn thấy tên mấy người đến muộn, tên đầu tiên là Lâm Thanh Hi, anh khẽ cau mày, đóng sổ lại.

Lúc này, Ngụy Giai Hân cầm sách bài tập đi lên, đến gần hỏi anh bài tập, Tô Châu liền nhận lấy rồi giảng bài cho cô ấy.

Lâm Thanh Hi làm những bài mà cô biết, thấy mấy bạn học cùng tổ ăn sáng xong, sau đó cô cùng họ đi dọn dẹp khu vực vệ sinh.

Khu vực lớp của bọn họ quét dọn là quảng trường ở phía nam tòa nhà dạy học đối diện, là một khu vực rộng lớn, ở giữa có một cây long não, quanh năm sẽ rụng lá, đêm qua trời mưa rất to, buổi sáng lá rụng hỗn loạn dưới đất, còn có mấy vũng nước lớn, dẫm giày trắng lên có chút dơ.

Lâm Thanh Hi cầm một cây chổi tre đi vào quảng trường, tổ vệ sinh cũng chỉ có năm sáu người, cô là tổ trưởng, nhìn thành viên của tổ thấy còn có Ngụy Giai Hân còn chưa đến, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Ngụy Giai Hân đang hỏi bài thầy Tô, đoán chừng lại sẽ đến muộn.

Lâm Thanh Hi hoàn toàn cạn lời, Ngụy Giai Hân này, hỏi bài thầy Tô là tích cực nhất, nhưng quét dọn vệ sinh lại không hề có chút tích cực nào, lúc trước đã đến trễ hai lần.

Mấy người bọn họ bắt đầu chia nhau làm việc, phân công nhau bắt đầu quét dọn từ hai bên đông tây, trời vẫn còn có gió, những cây long não vẫn đang rụng lá, ở nơi đã được dọn dẹp ban đầu, một vài chiếc lá rơi vãi và rơi xuống các vũng nước, làm cho nó bẩn vô cùng.

Lâm Thanh Hi cau mày, nhìn những bãi nước và lá rơi khắp nơi, nghĩ rằng chỉ mấy người như vậy có thể không quét sạch được, còn mười phút nữa sẽ vào lớp, cô đặt chổi sang một bên, nói với các bạn học ở xung quanh: "Tớ đi gọi Ngụy Giai Hân rồi quay lại ngay."

Lâm Thanh Hi tăng tốc chạy vào lớp, khẽ thở hổn hển, cô điều chỉnh lại hơi thở, vừa bước vào lớp đã thấy Ngụy Giai Hân đang dựa vào bục giảng nghe Tô Châu giảng bài.