Chương 27: Viết kiểm điểm

Cô bước vào phòng học, Ngụy Giai Hân đang cầm sách trở lại chỗ ngồi, Lâm Thanh Hi đi đến trước mặt cô ấy, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào trên mặt bàn của cô ấy, giọng điệu lạnh nhạt: “Phiền cậu tranh thủ thời gian xuống lầu quét dọn vệ sinh, đừng làm những người khác phải chờ cậu.”

Ngụy Giai Hân sửng sốt, dường như đã quên mất chuyện này, sau khi nhận ra thì cô ấy liếc mắt nhìn Tô Châu trên bục giảng một cái, thấy anh đang cúi đầu viết giáo án, không có chú ý đến chỗ này, Ngụy Giai Hân bỏ bút xuống, yếu đuối nói: “Thầy Tô nói khi nào tớ làm xong bài này thì đưa cho thầy ấy, thầy ấy sẽ giảng giải cho tớ, có thể chờ vài phút hay không?”

“Thầy Tô biết cậu không quét dọn vệ sinh không?” Đây là lần thứ mấy cậu đến trễ rồi?” Giọng điệu của Lâm Thanh Hi lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ấy, cô vô cùng không thích loại người lười biếng giống như cô ấy.

Trên mặt Ngụy Giai Hân có chút xấu hổ, bị cô nói thẳng mặt như vậy nên có chút không chịu được, cô ấy có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tô Châu trên bục giảng.

Cùng lúc đó, Tô Châu ngẩng đầu lên nhìn về phía này, thấy Ngụy Giai Hân nhìn mình, anh nhướng mày hỏi: “Không biết làm sao? Còn có thắc mắc gì à?”

“Không có ạ, em sẽ lập tức giải ra ngay.” Ngụy Giai Hân lập tức cười trả lời.

Lâm Thanh Hi lạnh lùng quan sát cô ấy, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế nhạo, xoay người đi ra ngoài, trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh tanh.

Khi họ đến khu vực dọn vệ sinh, một số người trong tổ đã dọn sạch một khu vực rộng lớn và chỉ còn lại một phần nhỏ không được dọn sạch, Lâm Thanh Hi nhìn cây long não thỉnh thoảng vẫn còn rơi lá, đi đến trước mặt mấy bạn học rồi lạnh lùng nói: "Đi thôi, đừng quét nữa."

“Sao thế? Thanh Hi, còn chưa có quét xong mà.”

“Haizz khi nào mới có thể quét xong đây, sắp vào học rồi, cây thì cứ rụng lá mãi không ngừng.”

“Đúng rồi, Ngụy Giai Hân kia đâu, sao cậu ta lại không tới quét dọn, cái người mà có thành tích rất ghê gớm ấy.”

“Thành tích của tổ trưởng của chúng ta cũng rất tốt đó, thi giữa kỳ chỉ kém cậu ta có mấy điểm mà thôi, nhưng mà lần nào tổ trưởng cũng rất tích cực...”

Nghe mấy bạn học bênh vực kẻ yếu, Lâm Thanh Hi cầm lấy cây chổi ở một bên, nói: “Cậu ta không tới, chúng ta cũng đừng quét dọn nữa, đều không quét hết, muốn trừ điểm thì cứ trừ đi.” Sau đó cô lại dùng cây chổi tùy ý tản đống lá cây ở gần đó ra: “Tản lá cây ra đi, quay về lớp học, đừng động vào.”

Mấy bạn học vốn cũng không tình nguyện, nghe Ngụy Giai Hân không muốn tới quét dọn, trong lòng họ càng bất mãn, dứt khoát tản lá cây ra xung quanh giống như Lâm Thanh Hi, sau đó cùng nhau quay về lớp học.

Tiết học đầu tiên, Tô Châu đang ở văn phòng soạn bài, bỗng nhiên chủ nhiệm lãnh đạo gõ cửa: “Thầy Tô ra đây một chút.”

Tô Châu ngẩng đầu, có chút khó hiểu rồi đứng dậy đi ra ngoài, ngay sau đó liền nghe thấy lãnh đạo đang phê bình học sinh lớp mình, nói là khu dọn vệ sinh vẫn chưa được quét dọn, hôm nay trường học có lãnh đạo tới kiểm tra, làm hại lãnh đạo bọn họ bị phê bình.

Lớp của mình mới sáng sớm hôm nay đã bị phê bình hai lần, đầu tiên là tiết tự học buổi sáng có mấy học sinh đến trễ, tiếp theo lại là vấn đề về khu dọn vệ sinh hôm nay, chờ lãnh đạo giải tỏa cảm xúc xong, Tô Châu trở lại văn phòng, nhìn danh sách thông báo phê bình được gửi trong nhóm chủ nhiệm lớp, nghĩ lát nữa phải hỏi lại mấy học sinh quét dọn khu dọn vệ sinh một chút.

Khi đang đi học, trong lòng Lâm Thanh Hi đã có dự cảm, hôm nay có thể sẽ bị anh phê bình, mấy ngày nay trường học có lãnh đạo tới kiểm tra, tình trạng vệ sinh được kiểm tra rất nghiêm.

Chờ đến sau khi tan học, quả nhiên nhìn thấy Tô Châu đi tới phòng học, chỉ thấy sắc mặt anh bình thản, mới vừa vào cửa đã mở miệng dò hỏi: “Hôm nay là tổ nào phụ trách quét dọn khu dọn vệ sinh?”

Trong lớp tập tức yên tĩnh lại, nghe lời chất vấn lạnh tanh của thầy Tô, bỗng có một cảm giác đè ép khó hiểu, các bạn học không dám thở mạnh.

Lâm Thanh Hi và các bạn cùng tổ đứng lên, Ngụy Giai Hân có hơi do dự, sau đó cũng đứng lên với vẻ không tình nguyện.

Tô Châu nhíu mày, hỏi tiếp, giọng nói trầm thấp có từ tính, lộ ra sự uy nghiêm vô hình: “Ai là tổ trưởng?”

“Em.” Lâm Thanh Hi vô cảm trả lời.

“Ra đây một chút.” Tô Châu nhìn thoáng qua cô gái đứng trước mặt, nhàn nhạt mở miệng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hi vòng qua bàn học, đi theo anh ra ngoài, mấy bạn trong tổ nhìn Lâm Thanh Hi, sau đó nhìn nhau, có dự cảm không tốt.

Lâm Thanh Hi đi theo Tô Châu đến văn phòng, biết lần này mình chắc chắn sẽ bị anh phê bình, nhưng mà trong lòng cũng là chuẩn bị trước cho việc bị mắng.

Tô Châu dừng chân lại, đứng ở trước ghế làm việc, nhìn cô gái đang đứng thẳng ở trước mặt, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo không hề gợn sóng, anh hơi nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, môi mỏng mím thành một đường thẳng, hỏi: “Tại sao lại không quét dọn khu dọn vệ sinh, thời gian không đủ hay là nhân lực không đủ?”

Lâm Thanh Hi không lên tiếng, cứ trầm mặc không nói chuyện như vậy đứng ở trước mặt anh.

Không nhận được câu trả lời, Tô Châu cau mày, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Ánh mắt lạnh nhạt mà anh nhìn mình, giống như không ngờ rằng cô sẽ có thái độ như này, trong lòng Lâm Thanh Hi khẽ run, cố gắng ổn định hơi thở của mình, hơi nhếch môi, hàm răng khẽ cắn môi dưới.

Thầy cô vẫn cứ không trả lời, ánh mắt cũng không nhìn mình, ngực Tô Châu phập phồng, thở nhẹ ra một hơi, có chút bất đắc dĩ, bản thân anh không muốn phê bình cô, nhưng cô đến một câu giải thích cũng không có, điều này làm cho anh có chút tức giận.

Rõ ràng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đi không ít, Lâm Thanh Hi biết anh tức giận, nhưng vẫn không chịu trả lời anh, nghĩ tới khoảng thời gian này anh lạnh nhạt với mình, bọn họ đã có một khoảng thời gian không đối mặt nói chuyện với nhau, nhưng gần đây anh lại cách rất gần Ngụy Giai Hân, quan hệ hai người nhìn qua cũng rất tốt.

Như vậy thì cho dù anh biết Ngụy Giai Hân không chủ động đi quét dọn vệ sinh, nhưng cô ấy là vì làm bài nên mới chậm trễ thời gian, có lẽ anh cũng sẽ không trách gì cô ấy, hơn nữa vốn dĩ thành tích của cô ấy đã tốt, ở trước mặt anh còn biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, kiểu học sinh giỏi nhiều mặt như này đúng là kiểu mà giáo viên họ thích nhất.

Trong lòng Lâm Thanh Hi hơi thở dài, cuối cùng vẫn không nói ra.

Thấy Lâm Thanh Hi vẫn cứ bướng bỉnh, Tô Châu không biết nguyên nhân do đâu, có phải bởi vì cô cố ý muốn đối nghịch với anh hay không, anh nhìn chằm chằm đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, mày nhíu càng chặt hơn, sau đó chỉ nói một câu: “Trước giữa trưa hôm nay, viết một bản kiểm điểm nộp cho tôi.”