Chương 28: Giằng co không tiếng động

Tô Châu đỡ trán, lòng bàn tan xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, có chút đau đầu: “Em về lớp trước đi.”

Tiếp theo là tiết vật lý, chờ đến khi Lâm Thanh Hi đi ra khỏi văn phòng, Tô Châu cũng cầm sách giáo khoa và giáo án của mình đi ra ngoài.

Trở lại chỗ ngồi, hai tay Lâm Thanh Hi chống đầu híp mắt dưỡng thần, tâm trạng thật sự rất không tốt, ngay cả khi Lý Quân Tiếu ở bên cạnh đưa bài tập cho cô, cô cũng không đáp lại gì nhiều.

Chuông vào học vang lên, Tô Châu đi vào phòng học bắt đầu dạy học, Lâm Thanh Hi vẫn thất thần, thầy giáo đang giảng bài mới ở phía trên, hai tay cô đặt ở trên bàn học, ngón tay mảnh khảnh quấn lấy nhau, cúi đầu nhìn sách giáo khoa của mình.

Nền tảng của mình không tốt lắm, có chút không theo kịp tiết tấu của anh, bộ ngực của Lâm Thanh Hi hơi phập phồng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sự buồn bực trong lòng vẫn không có cách nào phá giải.

Chờ Tô Châu nói ví dụ mẫu xong thì bảo bọn họ tự mình làm bài tập sau bài học, làm xong sẽ gọi lên trả lời, một lát sau, đến lúc trả lời câu hỏi.

Tô Châu liếc nhìn học sinh phía dưới một lượt, nhìn trạng thái của mọi người, lại liếc nhìn Lâm Thanh Hi ngồi ở hàng đầu tiên, liền thấy cô chỉ đang cúi đầu nhìn sách, ngồi bất động, không biết có làm bài xong hay chưa.

Sau đó, tiếng nói ôn nhuận như nước của anh gọi tên vài người: “... Lâm Thanh Hi... Các em đứng lên nói theo thứ tự.”

Lâm Thanh Hi từ từ định thần lại, cô phải giải câu hỏi lớn thứ ba, nhìn những dấu chấm tròn trên câu hỏi, vừa rồi cô đang làm việc riêng, còn chưa giải ra đáp án, cô cúi đầu xuống nhìn bài trống.

Nếu là trước đây, khi thầy Tô hỏi, cô sẽ lập tức cố hết sức nghĩ mọi cách để trả lời, chỉ để tránh làm xấu hổ bản thân trước mặt anh, nhưng bây giờ, cô lại bình tĩnh lạ thường, chỉ lẳng lặng ngồi yên, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn của mình.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, chẳng lẽ lại muốn cùng tiếp tục tranh cao thấp với anh sao?

Một lúc sau, đến lượt Lâm Thanh Hi trả lời câu hỏi, cô đứng dậy, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, không nói gì.

Tô Châu viết giải thích lên bảng đen, không nghe thấy cô gái trả lời, anh quay đầu nhìn cô, khẽ cau mày suy nghĩ, nghĩ đến có lẽ cô không biết làm, anh lại nói: "Tự mình làm đến được bước nào thì cứ làm đến bước đó, không cần lo mình sẽ làm sai.”

Khựng lại vài giây, Lâm Thanh Hi mở miệng: “Em không biết làm.”

Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Lâm Thanh Hi, ánh mắt Tô Châu nhíu chặt, đáy mắt sâu thẳm hiện lên một tia ngoài ý muốn, sau đó lại hiện lên sự không vui nhàn nhạt, anh trầm giọng nói: “Một bước cũng không làm được?”

Lâm Thanh Hi không có trả lời, thái độ cam chịu.

Đây là lần đầu tiên một học sinh vừa có nhân cách tốt, vừa có học lực tốt như Lâm Thanh Hi lại giằng co với thầy Tô như vậy, hiển nhiên nhận ra bầu không khí không ổn, nhiệt độ trong lớp thấp hơn một chút, các học sinh cũng cảm thấy rằng thái độ của hai người họ có chút không ổn, tất cả đều vô cùng căng thẳng.

Lâm Thanh Hi cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường, cô đứng trên ghế nhìn xuống sách giáo khoa, nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của người đàn ông, bóng dáng anh bao trùm lấy cô, bây giờ anh đang đứng trước mặt cô, hai người làm trò trước mặt mọi người, mặt đối mặt.

Cảm nhận được ánh mắt có chút áp bức của người đàn ông phía trên đầu, anh đang dò xét cô, lực uy hϊếp của anh ít nhiều khiến Lâm Thanh Hi có chút không được tự nhiên.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Một bài cũng không làm? Vậy vừa rồi em đã làm gì?”

Tô Châu cầm sách giáo khoa trên bàn lên xem, trên bài tập ngoại trừ mấy dấu vết ra thì không có bước nào giải quyết vấn đề nào, anh hiểu cô đang giận dỗi với anh, cố ý đối nghịch với anh.

Anh đặt sách trở lại trên bàn, giọng nói có chút lạnh lùng, trầm giọng nói: "Đứng một hồi, sau khi trở về trạng thái thì ngồi xuống." Nói xong, xoay người bước đi lên bục rồi kêu học sinh tiếp theo tiếp tục trả lời câu hỏi thứ ba.

Đại diện môn luôn được thầy Tô cưng chiều lần này lại bị thầy Tô phạt đứng, các bạn học không khỏi thổn thức, không ngờ thầy Tô lại nỡ lòng tức giận với Lâm Thanh Hi, xem ra thầy Tô cũng không phải thật sự thiên vị cô.

Biết rất nhiều học sinh đang nhìn mình, còn có một số học sinh đang xem trò cười của mình, Lâm Thanh Hi biết rõ trong lòng, căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ, đúng là bọn họ nghĩ không sai, cô chưa bao giờ là đối tượng thiên vị của anh, có thể sau này, thậm chí còn không bằng một học sinh bình thường nhất.

Cô đối nghịch với anh như vậy, chỉ sợ sau này anh thật sự sẽ không để ý đến cô nữa.

Cô cầm sách giáo khoa lên, lấy trong hộp bút ra hai cây viết, lúc này nam sinh bên cạnh đưa cho cô một tờ giấy nháp, trên đó có hướng dẫn các bước giải một số bài tập.

Lâm Thanh Hi nghiêng đầu nhìn Lý Quân Tiếu ở bên cạnh, cậu chống một tay lên bàn, vẻ mặt thản nhiên nhìn sách của mình, đối mặt với ánh mắt của Lâm Thanh Hi phóng tới đây, cậu khẽ mỉm cười, khuôn mặt thanh tú dịu đi một chút.

Lâm Thanh Hi kẹp tờ giấy nháp vào giữa, cầm sách lên, đi vòng qua bàn đi về phía sau, dưới ánh mắt của mấy bạn học, cô đứng ở cuối lớp, dựa lưng vào bức tường bảng đen.

Vốn dĩ cô ngồi ở hàng đầu tiên, nếu bị phạt đứng phía trước sẽ chặn học sinh phía sau, dù sao anh cũng bắt mình phạt đứng, cho nên cô cứ dứt khoát đứng ở phía sau để không ảnh hưởng đến người khác. Lần này thực sự được trải nghiệm cảm giác làm học sinh dở, lần đầu đứng cuối lớp.

Tô Châu vừa giảng bài vừa viết các bước giải quyết vấn đề lên bảng đen, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hi đang đứng ở cuối lớp nghe giảng, tay cầm phấn của anh hơi dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, đôi mắt trong trẻo có chút phức tạp, mang theo vài phần ý vị không rõ.

Các học sinh phía dưới tiếp tục quá trình trả lời, anh đứng ở phía trước, mặc áo sơ mi trắng trông mảnh khảnh và thẳng tắp, cổ tay áo không cài khuy và xắn lên, anh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn đề bài trong sách, đầu ngón tay xoa phấn viết nên bị dính không ít bụi phấn.