Chương 29: Chúng ta tâm sự

Đến khi tan học, Lâm Thanh Hi mới trở lại chỗ ngồi của mình, lấy ra một tờ giấy và bắt đầu viết bản kiểm điểm dài 1.000 từ của mình, bản này cần phải hoàn thành và nộp trước buổi trưa, vì vậy cô phải tận dụng mười phút nghỉ giữa tiết để viết, thời gian hơi eo hẹp.

Dù sao hôm nay trời cũng mưa, thể dục giữa giờ không phải xuống làm chạy bộ, cũng cho Lâm Thanh Hi chút thời gian, cô đang suy nghĩ hành động lúc sáng của mình, cầm bút cắm ở đó, không biết nên viết như thế nào, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng viết được mấy trăm chữ.

Cô đang vùi đầu viết bản kiểm điểm, mấy người lần lượt tiến vào, ngẩng đầu lên thì là thành viên tổ vệ sinh, nhìn dáng vẻ quy củ của bọn họ, nhất định là bị thầy Tô phê bình.

Thấy tất cả đều vào, nhưng chỉ không nhìn thấy Ngụy Giai Hân, không biết cô ấy có bị nói chuyện hay không, Lâm Thanh Hi khẽ khịt mũi, buộc mình không được suy đoán thái độ của Tô Châu.

Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ học, Lâm Thanh Hi cuối cùng đã vắt óc soạn xong bản kiểm điểm, lúc này cô nhìn thấy Ngụy Giai Hân bước vào, vẻ mặt cô ấy có chút khó xử, lỗ tai đỏ bừng, cúi đầu xuống như đã phải chịu oan ức, sự tự tin vui vẻ lúc trước không còn lại gì, đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy như thế này.

Ngay sau đó, Tô Châu theo vào, cầm một quyển sách đi tới, dùng sách gõ gõ lên bàn, phòng học lập tức trở nên yên tĩnh.

Tô Châu nhìn học sinh phía dưới, ngũ quan tuấn tú có chút lạnh lùng, sống mũi cao thẳng lộ ra một tia lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt, giọng nói từ tính mang theo ngữ điệu không thể nghi ngờ: "Từ nay về sau, học sinh nào vắng mặt trong buổi vệ sinh không có lý do sẽ bị phạt lao động vệ sinh một tuần, lần này tôi sẽ không chỉ tên một học sinh nào, nếu còn có lần sau sẽ tiến hành kiểm điểm trước cả lớp..."

Sau khi nhấn mạnh thêm vài vấn đề, Tô Châu lạnh lùng rời đi.

Các học sinh ở phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán, Ngụy Giai Hân ở bên kia cảm thấy vô cùng xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, cố nén cảm giác muốn khóc, giả vờ bình tĩnh bắt đầu làm bài, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ tức giận của thầy Tô, làm tim cô ấy hoảng loạn đập nhanh.

Sau khi ăn trưa xong, Lâm Thanh Hi đang định đến văn phòng để nộp bản kiểm điểm, nhưng khi cô đến thì thấy cửa đã khóa, có lẽ anh có việc nên không đến, sau khi suy nghĩ một hồi, cô định đợi anh đến rồi mới nộp cho anh.

Khi trở lại lớp học, cô nghe thấy một vài người đang thì thầm.

“Cậu biết gì chưa? Học kỳ sau thầy Tô sẽ không dạy chúng ta nữa.”

“Hả? Tại sao? Thầy Tô sắp chuyển đi rồi sao?”

“Không phải, buổi sáng tớ đi đến văn phòng nộp bài tập thì nghe thấy chủ nhiệm lớp A5 nói là thầy Tô đã xin phép trường học, thầy ấy muốn dẫn dắt lớp khác, hình như là đổi qua lớp A5.”

“Tại sao chứ? Thầy Tô dẫn dắt lớp chúng ta không phải rất tốt sao? Chúng ta cũng không gây ra chuyện gì, ngày thường thầy Tô cũng thường xuyên khen chúng ta mà, tại sao đột nhiên lại không muốn dẫn dắt chúng ta nữa?”

“Hình như thầy Tô nói là do nguyên nhân cá nhân? Tớ cũng không biết, haizz, tiếc quá đi...”

Nghe được tin này, Lâm Thanh Hi nhất thời ngây ngẩn cả người, cô giống như bị quỷ nhập, cuốn sách trong tay rơi lạch cạch xuống đất, cô chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên, trong đầu có đủ loại nghi vấn, như thể có một sợi dây thừng bị xoắn chặt, khiến cô khó chịu đến mức có chút không thở nổi.

Tại sao, tại sao lại phải tránh né cô như vậy, là bởi vì tình yêu của cô đối với anh bị phát hiện sao? Tình cảm của cô làm anh cảm thấy khó xử sao? Từ trước đến nay cô đều ở một bên yên lặng để ý đến anh, cũng vẫn duy trì khoảng cách với anh, tại sao, chẳng lẽ như vậy anh cũng không thể tiếp thu được? Cứ phải gấp gáp muốn trốn tránh cô như vậy...

Trong giờ nghỉ trưa giữa trưa, Lâm Thanh Hi nằm trên bàn, đầu óc cô rối bời, cô mơ màng về rất nhiều thứ, liên tục có những giấc mơ hỗn loạn.

Hết giờ nghỉ trưa, Lâm Thanh Hi nhớ ra mình chưa nộp bản kiểm điểm nên đứng dậy đi đến văn phòng, cửa mở, Lâm Thanh Hi bước vào và thấy Tô Châu đang ngồi trên ghế đọc sách, trong văn phòng chỉ có một mình anh, anh luôn là người đến sớm nhất.

Lâm Thanh Hi đến gần anh, đưa bản kiểm điểm trong tay qua.

Nhìn thấy bản kiểm điểm được đưa tới, Tô Châu buông sách trong tay rồi cầm lấy, đôi lông mày tuấn mỹ lẳng lặng nhìn nội dung, không nói lời nào.

Lâm Thanh Hi nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vị chua mọc điên cuồng như cỏ dại, khiến cô rất áp lực, hai tay buông thõng hai bên nắm chặt góc áo.

Sau khi đọc bản kiểm điểm xong, Tô Châu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, nói ra vài ý kiến

mang tính công thức, sau đó lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị soạn bài, bảo cô trở về chuẩn bị lên lớp.

Cô gái trước mặt vẫn không động đậy, Tô Châu lại đưa mắt nhìn cô, nhìn đường nét khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của cô, đôi mắt trong veo lúc này đã tối sầm lại, chất chứa cảm xúc khó hiểu.

Anh chần chờ vài giây, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Lâm Thanh Hi nhìn người đàn ông thành thục ổn trọng trước mặt, trong lòng có muôn vàn khó hiểu và không cam lòng, cô mở miệng nói: “Tại sao thầy lại muốn đổi lớp, là bởi vì em sao? Bởi vì thầy không muốn nhìn thấy em, sự tồn tại của em khiến thầy bối rối, đúng không?”

Đôi mắt của người đàn ông có chút ngơ ngẩn, nghe thấy lời cô nói, ánh mắt u ám càng tối đen hơn, ngay sau đó, anh cười nhạt, giống như không hiểu ý của cô, dùng giọng điệu khách sáo lại nhẹ nhàng trả lời: “Không có, không phải là vì ai cả, em không cần nghĩ nhiều, là chính tôi muốn qua lớp khác thử xem, cho dù là ai dẫn dắt các em, các em chỉ cần chăm chỉ học tập theo người đó là được.”

“Thầy nói dối...” Lâm Thanh Hi nắm chặt góc áo của mình, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, ánh mắt mang theo vài phần cứng cỏi và quật cường, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Có phải là thầy đã biết rồi hay không, thầy chính là bởi vì em nên mới như thế...”

Tô Châu nghe giọng nói hơi run rẩy của cô gái, giống như đang kiềm nén cảm xúc nào đó, ngón tay anh do dự di chuyển trên quyển sách, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy, ngực hơi phập phồng, sau đó hơi thở dài, ánh mắt của anh dừng trên người cô một lần nữa.

Anh bỏ quyển sách giáo khoa trong tay xuống, ánh mắt đen nhánh như hồ nước của anh nhìn về phía cô, giọng nói có chút thấp: “Tối nay, sau khi học xong tiết tự học buổi tối, chúng ta tâm sự đi...”