Chương 3: Nghe anh giảng bài

Tiết thứ ba vào buổi tối là tiết vật lý, Tô Châu đi đến phòng học từ rất sớm, tiết này giảng xong nội dung của tiết buổi sáng, còn dư hai mươi phút thì để học sinh hoàn thành bài tập.

Nội dung của chương đầu tiên tương đối cơ bản và hầu hết học sinh có thể hoàn thành nhanh chóng. Lâm Thanh Hi xem hết bài tập vật lý này đến bài tập vật lý khác mà đau đầu không thôi, bởi vì trước kia bản thân không thích học vật lý nên từ đầu đến cuối đều không có nền tảng tốt.

Hơn nữa thành tích vật lý của cô khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn, cô cũng càng ngày càng không tin tưởng môn học vật lý này, đối với cô mà nói, bài tập cơ bản đã có độ khó nhất định rồi.

Qua hơn mười phút, các bạn học đã lục tục nộp bài tập lên, Tô Châu ngồi ở trên bục giảng, sửa bài từng quyển một.

Tô Châu cầm cây bút màu đỏ, thuần thục sửa bài với hiệu suất vô cùng cao, khuôn mặt anh tuấn ưu nhã cực kỳ nghiêm túc, khi sửa đến một bài sai, người đàn ông thỉnh thoảng hơi cau mày, sau đó lật ra trang bài nhìn tên, môi mỏng khẽ mở: “Lưu Giai Kỳ, em lên đây.”

Bạn học bị gọi tên bước lên bục giảng, Tô Châu giảng lại bài bị sai cho cậu ấy, tiết đầu tiên nội dung tương đối cơ bản, trong đống bài tập do Tô Châu sửa có khá nhiều học sinh đạt tỷ lệ đúng cao hơn 90%, ngoại trừ một đề bài khó.

Khi gặp một học sinh có nền tảng kém, Tô Châu sẽ trực tiếp giải thích một số đề bài cho người đó.

Thấy học sinh xung quanh đều đã nộp bài tập, chỉ còn lại có một ít học sinh còn chưa hoàn thành, Lâm Thanh Hi nhìn chằm chằm bài tập của mình, hàm răng trắng noãn cắn chặt môi dưới, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lông mày đen nhíu chặt, dù thế nào đi nữa cô cũng không giải ra được, lần đầu tiên cảm thấy thời gian khó khăn đến vậy.

Nhìn những câu hỏi trống rỗng, Lâm Thanh Hi xấu hổ không dám trực tiếp nộp bài, cô không muốn thầy Tô cảm thấy cô không nghiêm túc làm bài tập, càng không muốn thầy biết cô học kém vật lý như vậy...

Cạch một tiếng, Tô Châu đóng nắp bút lại, sắp xếp ngay ngắn chồng bài tập trước mặt, ngón tay thon dài cầm lấy chồng bài lên gõ nhẹ, còn lại năm sáu học sinh chưa nộp bài, anh nhìn xung quanh, đứng dậy và bước xuống bục giảng.

Chỗ ngồi của Lâm Thanh Hi cách bục giảng không xa, ở tổ giữa gần lối đi, khi nghe thấy tiếng bước chân của thầy Tô đi xuống, trái tim Lâm Thanh Hi run lên, cô xoa xoa huyệt thái dương, hơi cúi đầu, dùng ngón tay che trán mình lại, nhìn qua rất buồn rầu.

Ánh mắt của Tô Châu nắm bắt được mấy học sinh còn chưa nộp bài tập, đồng hồ treo tường trong lớp chỉ còn mấy phút nữa, suy nghĩ một chút, đôi mắt đen của anh nhìn chính xác vào một cô gái, không ngoài dự đoán, cô vẫn đang cúi đầu làm bài.

Lâm Thanh Hi không dám ngẩng đầu lên nhìn thầy Tô, khóe mắt nhìn thấy bóng người của thầy giáo càng ngày càng gần, bên tai dần dần vang lên tiếng bước chân trầm ổn, sau đó cô ngửi thấy một mùi hương trong trẻo và hơi thở nam tính.

Ngón tay cô véo tờ giấy, góc vở bài tập bị véo đến mức có hơi nhăn lại.

Như nhìn thấy sự lo lắng cùng buồn rầu của cô, Tô Châu dừng lại một chút rồi bước đi, Lâm Thanh Hi thở phào nhẹ nhõm, tâm tư đang rối bời thì sau lưng cô vang lên một giọng nói nhẹ nhàng êm ái của một người đàn ông.

“Đừng gấp gáp, từ từ mà làm.”

Cho đến khi chuông báo tan học vang lên, Lâm Thanh Hi vẫn không thể làm xong bài tập, trong giờ giải lao giữa tiết, tiếng nói chuyện của các bạn học vang lên, một số học sinh đang vui cười ở chỗ ban công, tận hưởng mười phút nghỉ giữa tiết khó có được.

Lâm Thanh Hi một mình ở lại với bài tập vật lý của mình, làm không được, lại ngại nộp lên, sau khi đấu tranh một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Châu đang ngồi trên bục giảng, lúc này anh đang giảng bài cho một học sinh.

Cô nghĩ rằng mình cứ lề mề như thế này cũng không hay, cho nên dứt khoát nộp lên, dù sao thì sự thật rằng điểm môn vật lý của mình kém cũng không thể giấu giếm được.

Lâm Thanh Hi căng thẳng bước lên bục giảng, ngoan ngoãn cầm bài tập đứng thẳng, xếp hàng phía sau học sinh đó.

Tô Châu cầm bút chỉ vào một số chỗ trên tập của học sinh đó, nói: “Ừm, chính là như vậy... Nghe hiểu không?” Sau đó anh ngước mắt nhìn Lâm Thanh Hi ở phía sau học sinh đó rồi trả vở cho bạn học hỏi bài.

Nhìn Lâm Thanh Hi cầm sách bài tập đến muộn, Tô Châu gật gật đầu: “Ừm, để lên đây đi.” Anh ngồi vào trên ghế, vặn bình nước ra nhấp nhẹ một ngụm.

Lâm Thanh Hi ngoan ngoãn mở sách bài tập của mình ra, có một số câu hỏi trống rõ ràng, trên bài tập có rất nhiều dấu vết, nhưng không thể giải ra đáp án...

Tô Châu đại khái nhìn lướt qua bài tập, ánh mắt bình tĩnh khẽ lóe lên, vặn chặt nắp chai rồi đặt bình nước ở một bên, cầm lấy sách bài tập của Lâm Thanh Hi, sửa lại từng câu một.

Chỉ thấy đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông hơi nhăn lại, đôi môi mỏng hơi mím lại, giống như như tùy ý hỏi: “Cảm thấy vật lý rất khó sao?”

Lâm Thanh Hi thở dài trong lòng, tay đang rũ bên người nắm lấy góc áo, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng...”

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không có biểu cảm gì, đường nét mềm mại lại có chút nghiêm túc, anh nói như vậy có nghĩa là mình phải bị phê bình, Lâm Thanh Hi nghĩ thầm.

“Không sao cả, từ bây giờ hãy đặt nền tảng vững chắc và từ từ học tập, mới lớp 11 thôi, tất cả đều còn kịp...” Nói vài câu động viên xong thì Tô Châu giải thích bài tập cho Lâm Thanh Hi.

Từ những câu hỏi cơ bản đến những câu hỏi mở rộng, ngay cả khi những bài được làm đúng, Tô Châu cũng sẽ hỏi lại những điểm kiến

thức, giải thích những câu hỏi cho cô rất cẩn thận và nghiêm túc, tuy rằng có mấy bài cùng kiểu với mấy bài đã giảng qua khi trên lớp, Tô Châu cũng không hề trách móc, giọng điệu cũng không hề có một chút không kiên nhẫn nào.

Lâm Thanh Hi đến gần anh, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của anh, lắng nghe giọng nói dịu dàng và quyến rũ của người đàn ông, trái tim cô cảm thấy ấm áp, sự lo lắng ban đầu hoàn toàn biến mất.

Tuy rằng mình sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng đứng trước sự dịu dàng của anh, trong lòng cũng được an ủi, chỉ cần có thể thân thiết với anh như vậy, có lẽ thành tích của mình đối với môn này kém cũng không phải chuyện gì xấu.