Chương 4: Kiểm tra ký túc xá

Trong tiết tự học cuối cùng vào buổi tối, Tô Châu tổ chức cho học sinh tranh cử ban cán sự lớp, trừ ủy viên học tập được lựa chọn dựa trên thành tích, những học sinh khác đều tự mình tranh cử.

Ủy viên học tập là Ngụy Giai Hân có thành tích xếp hạng nhất, Lâm Thanh Hi có thành tích luôn nằm trong top 5 xem cuộc bầu cử của họ như người ngoài cuộc, cô luôn tỏ ra khiêm tốn, cư xử rất lặng lẽ trước mặt người khác, đôi mắt bình tĩnh đọc sách.

Trong suốt quá trình, ủy viên học tập Ngụy Giai Gân vô cùng nổi bật, được rất nhiều người ưu ái, khi bầu chọn đại diện cho môn vật lý, cô ấy cũng chủ động đăng ký , có vẻ như rất hứng thú.

Nhìn mấy nữ sinh trong lớp nhiệt tình đăng ký, Lâm Thanh Hi yên lặng ngồi ở chỗ của mình, chán nản xoay xoay bút đủ kiểu, đáng tiếc là mình học lệch, thật sự không có mặt mũi đi bôi nhọ bất cứ chuyện gì liên quan đến vật lý.

“Được rồi, im lặng đi.” Tô Châu cười nhẹ một tiếng, cầm sách gõ gõ trên bàn: “Tôi rất vui khi thấy có nhiều học sinh muốn làm đại diện môn vật lý như vậy, nhưng tôi đã xác định trước một bạn học sẽ đảm nhiệm vị trí này...”

“Bạn học Lâm Thanh Hi, em đồng ý làm đại diện môn vật lý của tôi chứ?”

“Hả? Em sao?” Lâm Thanh Hi phản ứng lại, cô phục hồi tinh thần, phát hiện trong đôi mắt của Tô Châu chứa đầy ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, anh đang dò hỏi suy nghĩ của cô.

Nhưng mà, nhanh như vậy mà anh đã có thể nhớ rõ tên của cô, đây là chuyện cô không ngờ đến, đến cả Ngụy Giai Hân cũng là vừa rồi anh mới biết được, cũng có thể là vì bài tập vật lý vừa rồi của cô đã để lại ấn tượng sâu sắc với anh?

Nhưng mà, nếu là đại diện môn của bất cứ môn học nào khác thì cô đều hoàn toàn xứng đáng, nhưng cố tình lại là vật lý... Lâm Thanh Hi nhíu mày, nhìn có chút khó xử, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia giãy giụa.

Lâm Thanh Hi suy nghĩ một lát, cô ngước mắt lên nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết lại dịu dàng của Tô Châu, anh đang rất nghiêm túc mời mình, cuối cùng, Lâm Thanh Hi gật đầu: “Được ạ.”

Tô Châu nhoẻn miệng cười, rất hài lòng với quyết định của cô: “Ừm, như vậy thì sau này làm phiền em hỗ trợ tôi dạy học, còn nữa, một đại diện môn khác, tôi muốn chọn một bạn nam, chuyên môn phụ trách việc thu nộp bài tập...”

Từ sau khi Lâm Thanh Hi được Tô Châu sắp xếp làm đại diện môn, anh đang cố ý đốc thúc cô học vật lý, thường xuyên kêu cô trả lời câu hỏi ở trên lớp, mới đầu là một ít điểm kiến thức và công thức đơn giản, trước khi đi học Tô Châu sẽ bỏ ra một hai phút để kiểm tra.

Đến giai đoạn giảng bài khó, Tô Châu cũng sẽ gọi Lâm Thanh Hi lên nói suy nghĩ của mình, nhưng lần nào Lâm Thanh Hi cũng không nói được suy nghĩ nào đúng, hiệu quả cũng không rõ ràng...

Một ngày nọ, Lâm Thanh Hi ôm một đống bài tập vật lý đi đến văn phòng giống như thường lệ.

Trong văn phòng, Tô Châu đang dựa vào bàn làm việc, trên cổ áo không cài một nút, hai chân thẳng tắp bắt chéo, anh đang rất nhàn nhã trò chuyện cùng một nam giáo viên trẻ tuổi, áo sơ mi trắng nõn không tì vết, tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh.

“Báo cáo.” Lâm Thanh Hi ôm bài tập, gõ gõ cửa.

Tô Châu quay đầu lại, nhìn thấy cô gái xinh đẹp thanh thuần ở cửa, ánh mắt giãn ra, anh cười khẽ, khóe môi giương lên: “Ừm, vào đi.”

Lâm Thanh Hi đặt bài tập lên trên bàn làm việc của anh, quyển đầu tiên là sách bài tập của mình, trước đó Tô Châu cố ý đặc biệt sắp xếp bài tập cho cô, bảo cô làm xong thì giao cho anh kiểm tra.

Tô Châu kéo ghế ra rồi ngồi lên trên ghế, cầm lấy sách bài tập của Lâm Thanh Hi lên xem: “Chuyện nộp bài tập này em để Lưu Vân Bằng làm là được, em chỉ cần thu bài tập thôi.”

Lâm Thanh Hi hơi mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp có một má lúm đồng tiền nhạt, khóe miệng tràn ra nụ cười sung sướиɠ, mấy ngày nay gần như cô đều đến văn phòng, mấy ngày ở chung ngắn ngủi đã làm Lâm Thanh Hi không còn sợ anh nữa.

“Dù sao cũng phải đến đây nộp bài, cho nên em thuận tiện ôm bài tập đến đây luôn.”

“Ừm.” Tô Châu gật đầu, nhìn bài làm của Lâm Thanh Hi, giảng bài làm sai cho cô lại một lần nữa, suy nghĩ một hồi, lại lấy sách bài tập của cô ra, vừa sửa bài vừa giảng giải: “Sau khi tan học hãy củng cố các câu hỏi ví dụ trong sách, những câu hỏi này về cơ bản đều là được sửa đổi từ các câu hỏi ví dụ...”

Lâm Thanh Hi nghiêm túc nghe ý kiến của Tô Châu.

“Đúng rồi, buổi tối trường học sắp xếp giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra ký túc xá, sau khi tắt đèn tôi sẽ đi, em nhớ nói cho lớp trưởng.”

Sau tiết tự học buổi tối thì đã là 10 giờ, học sinh lục tục đi về phòng ngủ, đi xuống cầu thang, Lâm Thanh Hi nhìn thấy Tô Châu và một thầy giáo khác đi đến khu nhà của giáo viên, đêm nay phải kiểm tra ký túc xá, phải nhanh chóng trở về ký túc xá thu dọn mới được.

Khi gần đến 11 giờ tắt đèn, giường của Lâm Thanh Hi là giường đầu tiên bên tay trái cửa, giường trên, tối lửa tắt đèn, Lâm Thanh Hi nương theo ánh sáng ngoài cửa nên nhìn không rõ lắm, cô lấy điện thoại di động giấu trộm trong người ra, bật chế độ đèn pin, sau đó dọn dẹp chiếc giường bừa bộn.

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa, Tô Châu đi đến kiểm tra.

Tay nắm cửa bị vặn ra, Lâm Thanh Hi vội vàng trùm chăn, che đi ánh sáng của điện thoại di động, cô mặc một chiếc váy ngủ với mái tóc rối bù, hình tượng của cô có chút không tốt.

Vừa mở cửa, Tô Châu theo thói quen ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm của Lâm Thanh Hi, vẻ mặt còn có chút bối rối.

Ngọn đèn đường trên hành lang ngoài cửa chiếu vào trong nhà, làm tăng thêm vẻ mềm mại cho Tô Châu, khuôn mặt tuấn tú vốn có của anh đặc biệt rõ ràng trong bóng tối, ánh đèn sợi đốt tạo ra một viền bạc nhàn nhạt xung quanh anh.

Lâm Thanh Hi nửa ngồi xổm trên giường, mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nước, đối mặt với Tô Châu ở cửa, ngập ngừng lên tiếng: “Thầy Tô.”

Tô Châu hơi sửng sốt, khuôn mặt bị một mảng lớn bóng đen che khuất, nhìn không rõ vẻ mặt của anh, giây tiếp theo ánh mắt anh có hơi lay động, sau đó dời tầm mắt đi chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Ừm." Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra để chiếu sáng danh sách, sau đó đánh dấu tích nhỏ vào đó: “Tôi điểm danh một lát.”

“Lưu Gia Di.”

“Có.”

“Khương Hiểu.”

“Có.”

Giữ nguyên tư thế này, Lâm Thanh Hi nửa nằm trên giường, sắp xếp quần áo ở đầu giường, khi cô cúi đầu xuống mới phát hiện ra rằng chiếc váy ngủ của cô đã mở rộng ở đường viền cổ áo, để lộ một làn da trắng nõn... Có điều, tối lửa tắt đèn, chắc vừa rồi thầy Tô không nhìn thấy gì đâu.

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hi kéo chăn che kín người, đồ đạc dưới chân giường rơi xuống đất, tối đen như mực, cô không tìm thấy.

Sau khi Tô Châu điểm danh xong, nhìn thấy thứ gì đó rơi dưới chân mình, anh cúi xuống nhặt lên, ánh sáng quá mờ nên nhìn không rõ, lúc nhặt lên, anh hơi nhíu mày, đứng dậy đưa cho nó cho Lâm Thanh Hi.

“Cảm ơn thầy ạ...!” Lâm Thanh Hi nhận lấy túi đồ kia từ trong tay Tô Châu, bỗng nhiên gương mặt nóng lên, có chút xấu hổ, đó là băng vệ sinh của mình...

Nhanh chóng cầm lấy băng vệ sinh của mình nhét vào trong túi, sau đó vội trùm chăn quấn lấy mình mà không biết trong ổ chăn lộ ra một chút ánh sáng của điện thoại.

Ngay lúc Tô Châu đóng cửa lại thì nhìn thấy trong ổ chăn của Lâm Thanh Hi lộ ra ánh đèn, bước chân hơi dừng lại, nhưng một giây sau đó anh liền đóng cửa lại.