Chương 5: Lần sau đừng đến muộn

Buổi tối, Lâm Thanh Hi bí mật ở dưới chăn cầm điện thoại lướt nhóm WeChat, trưởng nhóm là Tô Châu, ảnh đại diện là hình ảnh một con gấu công nghệ màu trắng, cô nhấp vào vòng bạn bè của anh, không có quyền truy cập.

Lâm Thanh Hi trở mình, nhấp vào khung chat WeChat của mẹ cô, hàn huyên mấy câu đơn giản, sau đó lướt mấy đoạn video ngắn. Vừa chơi đã chơi đến nửa đêm, cho dù chơi điện thoại không ảnh hưởng đến thành tích của cô, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cô.

Khi thức dậy, màn hình điện thoại vẫn ở trang chiếu phim truyền hình ngày hôm qua cô xem, chỉ còn 2% pin. Lâm Thanh Hi dụi mắt, đứng dậy rửa mặt và đặt điện thoại vào chỗ của dì trong ký túc xá để sạc pin.

Hậu quả của việc thức khuya xem phim là Lâm Thanh Hi ngơ ngác đến lớp, cô đến muộn, còn chưa kịp vào cửa lớp đã nhìn thấy Tô Châu đứng trên bục giảng, nhìn học sinh phía dưới đang đọc sách.

Cảm giác được ngoài cửa có người, Tô Châu quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thanh Hi ngượng ngùng đứng ở cửa, anh không dấu vết nhíu mày, gật đầu, ra hiệu cô đi vào.

Lâm Thanh Hi có chút xấu hổ đi đến chỗ ngồi của mình, lấy một cuốn sách và tham gia đọc sách buổi sáng, trong lớp học vang lên tiếng lật sách sột soạt, trong 20 phút đầu tiên, mọi người đều đứng dậy đọc sách.

Tô Châu di chuyển ở lối đi nhỏ, giám sát học sinh đọc sách.

Nhưng Lâm Thanh Hi luôn cảm thấy không yên tâm vì cô đã đến muộn vài phút, lo lắng rằng Tô Châu sẽ phê bình mình, cô vừa đọc sách vừa liếc trộm bóng dáng của Tô Châu.

Khi Tô Châu đi đến bên cạnh Lâm Thanh Hi, anh cao hơn Lâm Thanh Hi, Tô Châu nhìn cô gái bên cạnh thấp hơn anh một cái đầu đang cụp mi rũ mắt đọc sách, trông rất tập trung, nhưng ánh mắt của cô thật ra có chút lay động, sau khi mình đứng bên cạnh cô, dường như cô càng trở nên mất tự nhiên hơn.

Chắc là đang lo anh sẽ phê bình cô?

Tô Châu tiến lên một bước, nhẹ giọng nhắc nhở ở bên cạnh Lâm Thanh Hi: “Lần sau nhớ chú ý thời gian, đừng đến muộn nữa.” Anh nói xong thì lập tức đi lên bục giảng.

Vào tiết buổi sáng, tinh thần Lâm Thanh Hi đều không được tốt lắm, trong lòng vô cùng hối hận, thầm mắng mình tối hôm qua vì xem phim mà thức khuya, gần như cả ngày đều không vực dậy được tinh thần.

Đặc biệt là ở tiết tiếng Anh, tinh thần không quá tập trung, cũng may là nền tảng tiếng Anh của cô tốt, cho nên cũng không ảnh hưởng lớn tới cô, đối với kiểu học sinh có thành tích tốt như cô, giáo viên tiếng Anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ngược lại còn chú ý đến những học sinh có thành tích không tốt nhiều hơn.

Nhưng mà, vào tiết vật lý của Tô Châu, Lâm Thanh Hi lại không có vận khí tốt như vậy, cô là đối tượng chú ý trọng điểm của Tô Châu, gần như cả một tiết học Tô Châu đều chú ý đến trạng thái nghe giảng bài của cô.

Chỉ cần vừa có cơ hội, Tô Châu lập tức sẽ gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi, làm Lâm Thanh Hi vừa bất lực vừa buồn rầu.

Đến phần làm việc nhóm, cuối cùng thì Lâm Thanh Hi cũng tìm được cơ hội để chơi trò lười biếng, có người bạn thân nhất của cô là Khương Hiểu che đậy, Lâm Thanh Hi giả vờ cầm một cuốn sách, gần như vùi đầu vào sách, nhìn qua trông như đang đọc sách rất nghiêm túc.

Tô Châu đang thảo luận vấn đề với các học sinh trong tổ đầu tiên, bầu không khí trong lớp khá sôi nổi, Lâm Thanh Hi vừa nghe thành viên trong nhóm giảng giải vừa cúi đầu dưỡng thần.

Cộc cộc...!

Lâm Thanh Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt cô, chỉ thấy hàng lông mày thanh tuyển của Tô Châu, trên mặt không có biểu cảm gì, trong đôi mắt bình tĩnh cũng không có một chút gợn sóng nào, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một lực uy hϊếp vô hình.

Ngón tay thon dài của Tô Châu gõ gõ bàn học của Lâm Thanh Hi, đã nhận ra cô buồn ngủ, anh đã sớm chú ý đến cả một tiết này trạng thái tinh thần của Lâm Thanh Hi không được tốt lắm.

Mấy học sinh xung quanh cũng không dám nói chuyện, cúi đầu đọc sách, khi thảo luận vấn đề thầy Tô cũng đã chú ý đến Lâm Thanh Hi, bọn họ cũng không dám nhắc nhở cô.

“Sau khi tan học thì đến văn phòng của tôi, mang theo bài tập của ngày hôm nay.” Nói xong câu này, Tô Châu đi đến bục giảng.

“Được rồi, các nhóm phía dưới chuẩn bị cử một đại diện lên bục làm thí nghiệm.” Tô Châu chỉnh lại thiết bị thí nghiệm trên bàn, hỏi: “Ai sẽ lên?”

“Thầy, em lên ạ.” Ngụy Giai Hân ngồi ở hàng đầu tiên giơ tay lên, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút mong chờ.

“Ừm, lên đây đi.” Tô Châu ngước mắt nhìn người đầu tiên giơ tay là Ngụy Giai Hân, nhếch môi gật đầu, trên lớp ngoại trừ những học sinh học vật lý không tốt bị anh thường xuyên gọi tên thì chỉ có Ngụy Giai Hân tích cực nhất, lần nào cũng rất nhiệt tình trả lời câu hỏi.

Đối với kiểu học sinh vừa tích cực vừa có thành tích tốt như Ngụy Giai Hân, Tô Châu cũng giống với các thầy cô khác, rất xem trọng cô ấy, cũng rất vui lòng để cô ấy lên thể hiện bản thân.

Ngụy Giai Hân bước lên bục giảng, điều chỉnh máng trượt trên bàn, nhẹ nhàng đặt quả bóng vào phần cuối của máng trượt, Tô Châu ở bên cạnh giúp điều chỉnh bảng và dùng tay ấn thẻ lên mặt phẳng.

Hai người hỗ trợ nhau làm thí nghiệm, Tô Châu ở một bên chỉ điểm, Ngụy Giai Hân dùng bút chì vẽ một chấm đen trên rãnh của thẻ và viết vị trí tương ứng với tâm của quả bóng khi quả bóng đi qua lỗ trên trang giấy trắng. Cuối cùng, Ngụy Giai Hân sử dụng công thức phân tích ra dữ liệu.

Sau khi kết thúc, Tô Châu lộ ra ánh mắt tán thưởng, anh cười nhạt: “Ừm, rất tốt.”

Sau khi tan học, Lâm Thanh Hi cầm sách bài tập đi đến bên người Tô Châu, lẳng lặng chờ đợi, Tô Châu còn đang giảng bài cho mấy học sinh.

Cuối cùng cũng giảng xong, Tô Châu vừa mới chuẩn bị đi đã bị Ngụy Giai Hân gọi lại: “Thầy Tô, thầy có tiện giúp em xem bài này một chút không ạ?”

Tô Châu nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian nên nói: “Được.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Hi đang chờ ở bên cạnh, nói: “Chờ tôi một lát.”

Tiết cuối cùng là tiết tự học, mãi cho đến khi sắp vào học, Tô Châu còn chưa giải thích xong cho Ngụy Gia Hân, nhìn Tô Châu giải thích câu hỏi cho cô ấy, Ngụy Giai Hân sau khi nghe Tô Châu giải thích là có thể hiểu ra, lúc này Tô Châu sẽ nhếch môi mỉm cười.

Lâm Thanh Hi bỗng nhiên có chút hâm mộ, khi nào cô mới có thể như vậy đây, nhận được sự khen ngợi của anh, có thể cùng thảo luận bài khó với anh, nhưng bây giờ mình đang kéo chân anh, thành tích vật lý trong lớp luôn đếm ngược, vẫn luôn ở bên cạnh ranh giới tiêu chuẩn.

Có thể cũng là vì mình kéo điểm trung bình của lớp xuống nên thầy Tô mới có thể quan tâm đến mình như vậy.

Lâm Thanh Hi vừa nghĩ như vậy, vừa đi theo phía sau Tô Châu, cùng anh đi vào văn phòng.