Chương 7: Xung đột và quan tâm

Tô Châu nghe lời dặn dò của cô gái, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong lòng có chút mềm mại.

Xét thấy biểu hiện không tốt gần đây của nam sinh, Tô Châu đã gọi điện cho ba mẹ cậu ta và yêu cầu họ đến trường để trao đổi, sau khi bận việc hồi lâu, anh cũng không thèm ăn cơm tối.

Đã quá giờ ăn tối, Lâm Thanh Hi trở lại lớp học, học sinh đã bắt đầu tiết đọc sách, cô trở lại chỗ ngồi của mình, tìm tài liệu tiếng Anh rồi bắt đầu học thuộc từ.

Đột nhiên nghe thấy một số học sinh thì thầm ở phía sau, quanh tai đều là tiếng đọc sách, Lâm Thanh Hi không thể nghe rõ, vì vậy cô hạ giọng xuống và cố gắng nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

"Không phải trước đó thầy Tô đã gọi tên Lý Khuê kia đến văn phòng sao? Nghe nói là đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng cậu ta không chịu thay đổi, còn cãi nhau với thầy Tô, cuối cùng thầy Tô tức giận gọi ba mẹ cậu ta đến trường học."

"Tớ nghe nói mẹ của cậu ta rất không nói lý, cảm thấy thầy Tô làm cho bà ta mất mặt, chỉ vào mũi thầy Tô mắng mỏ, nói cái gì mà bà ta có rất nhiều tiền, nhiều đến mức có thể đập chết đám giáo viên mấy người..."

"Đây là lần đầu tiên thầy Tô bị phụ huynh mắng như vậy, ngoài cửa rất nhiều học sinh đều nghe được... Haizz, thầy Tô tốt như thế, lần này nhất định trong lòng sẽ cảm thấy không dễ chịu."

"Nghe nói phụ huynh của cậu ta cực kỳ vô lý với thầy Tô, còn trút hết oán hận lên đầu thầy ấy..."

Nghe họ nói chuyện, trái tim Lâm Thanh Hi như đóng băng, có một nỗi đau âm ỉ nơi đầu quả tim, thật khó để tưởng tượng rằng một người dịu dàng như anh lại phải đối mặt với loại phụ huynh kiêu căng vô lý như vậy, chắc chắn bị chọc giận rất nhiều, thầy Tô vẫn luôn dốc lòng dạy học, đặc biệt là đối với loại học sinh không học vấn không nghề nghiệp như Lý Khuê, anh đều chăm sóc đặc biệt.

Trong lớp học buổi tối, hai tiết cuối cùng đều không có ai nhìn thấy thầy Tô, bình thường giờ nghỉ giữa tiết anh sẽ đến gặp học sinh, chẳng lẽ sự việc vẫn chưa giải quyết xong sao?

Mãi cho đến khi kết thúc tiết thứ ba mới nhìn thấy Lý Khuê một mình trở lại phòng học, các bạn học trong lớp nhìn thấy cậu ta tiến vào, lại bắt đầu lén lút thảo luận.

Lý Khuê trắng trợn liếc bọn họ một cái, quay về chỗ ngồi thu dọn sách vở, có mấy bạn học hỏi, cậu ta không kiên nhẫn đáp lại mấy câu: "Không thấy tôi đang thu dọn sao? Tô Châu gì đó cút con mẹ nó đi, đừng để tôi gặp lại tên đó...”

Nghe thấy cậu ta liên tục chửi thề, Lâm Thanh Hi siết chặt cuốn sách trong tay, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, l*иg ngực hơi phập phồng vì tức giận, ngọn lửa ngột ngạt trong lòng cũng không thể kiềm chế được nữa, cô bỗng xoay người lại, cầm lấy quyển sách trong tay ném thẳng vào người Lý Khuê.

Rầm một tiếng, một quyển sách nặng trịch đập mạnh vào ngực Lý Khuê, Lý Khuê không thể tin nổi, sau khi phản ứng lại thì lập tức giận dữ: "Đệch mẹ cậu bị điên à? Ông đây chọc đến cậu bao giờ? Hả?!"

“Miệng mồm sạch sẽ một chút cho tôi, không muốn đi học nữa thì cút trở về nhà đi, đừng có ở trường học làm ảnh hưởng đến người khác, ngày thường thầy Tô đối xử với cậu không tốt sao? Thật mẹ nó đúng là thứ sói mắt trắng...” Lâm Thanh Hi luôn luôn yên lặng và khiêm tốn, đây là lần đầu tiên cô nổi giận ở trong lớp, đã dọa sợ các bạn học khác, đặc biệt là nhân vật cấp nữ thần ngày thường vừa xinh đẹp lại nhã nhặn vậy mà lại biết chửi tục...

Lý Khuê sửng sốt một hồi, bị người mình thầm mến lúc trước mắng trước mặt mọi người, thật là xấu hổ, đến một chút mặt mũi cô cũng không thèm giữ cho cậu ta, thế là cậu ta bắt đầu giễu cợt: "Chậc chậc, chó Tô cho cậu bao nhiêu chỗ tốt mà cậu lại che chở cho tên đó như vậy? Sao hả? Buổi tối tên đó làm vịt ngủ với cậu à? Cũng đúng, loại tiểu bạch kiểm này chỉ thích hợp làm vịt..."

(*) Vịt: Ở Trung Quốc còn có nghĩa là trai bao.

Trong phòng học lập tức yên tĩnh.

Nghe những lời sỉ nhục thầy Tô của Lý Khuê, huyệt thái dương của Lâm Thanh Hi đau inh ỏi, tay siết chặt thành nắm đấm, cơ thể mảnh mai uyển chuyển hơi run lên, giọng nói cũng đang run rẩy: “Cậu...”

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp rộng lớn phủ lên vai cô, Lâm Thanh Hi quay đầu lại, nhìn thấy Tô Châu cao hơn cô một cái đầu. Người đàn ông đứng bên cạnh cô, gần đến mức ngay chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng của anh.

Hai tay đặt ở trên vai cô hơi dùng sức, giống như muốn trấn tĩnh cô lại, đừng xung đột với cậu ta, Lâm Thanh Hi nhìn sang một bên mặt của thầy Tô, chỉ thấy anh gần như hờ hững nhìn Lý Khuê ở trước mặt, giọng nói lạnh thấu xương lại có lực uy hϊếp: “Thu dọn cặp sách xong rồi thì lập tức đi ra ngoài.”

Nhìn thấy thầy Tô đi tới, Lý Khuê mới an phận lại một chút, vẻ mặt của anh lạnh lùng chưa từng thấy qua, trong đôi mắt bình tĩnh lộ ra một tia lạnh lẽo.

Tô Châu và Lý Khuê đi ra ngoài, phụ huynh đang chờ ở bên ngoài, khóe mắt Lâm Thanh Hi có chút chua xót, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của thầy Tô, có chút sợ hãi lại có chút đau lòng.

Tô Châu không xuất hiện trong tiết tự học, đã đến gặp lãnh đạo trường để giúp Lý Khuê làm thủ tục thôi học, mặc dù phụ huynh đã nhận ra sai lầm nhưng thái độ của Tô Châu vẫn không giảm đi chút nào, cuối cùng nhà trường đã cho học sinh dự thính Lý Khuê này thôi học.

Sau một ngày bận rộn, có chút hơi mệt, chuyện xảy ra hôm nay khiến Tô Châu mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, thời gian dạy học của anh không dài, mới hơn một năm, ban đầu anh dạy với sự nhiệt tình và thái độ có trách nhiệm với mọi người, nhưng chuyện này đã khiến anh mất đi một chút nhiệt huyết.

Buổi tối, Tô Châu nằm ở trên giường đơn ký túc xá, bật điều hòa, vặn nhỏ nhiệt độ, trong lòng có chút tức giận, cho tới bây giờ còn chưa bình tĩnh lại. Buổi tối cũng không ăn cơm, bụng còn hơi đói, nhưng trong ký túc xá không có gì ăn, ngày thường anh cũng không có thói quen tích trữ đồ ăn.

Đơn giản tắm rửa xong, Tô Châu đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy bài tập của Lâm Thanh Hi, buổi chiều không có thời gian giúp cô sửa bài tập.

Lật qua các trang, những câu hỏi sai trước đó đã được sửa bằng bút màu, Tô Châu cẩn thận kiểm tra, lật đến bài tập hôm nay thì phát hiện trên trang này có một mẩu giấy dán tiện lợi.

Ánh mắt Tô Châu hơi lóe lên, có một chút không nghĩ ra, cầm tờ giấy ghi chú lên, trên đó viết mấy chữ: Thầy Tô, thầy đừng tức giận vì người không đáng, cố lên, em sẽ luôn ủng hộ thầy, thầy nhớ cười nhiều hơn nhé, đừng buồn... —— Từ một học tra vật lý.

Nhìn nét chữ thanh tú của cô gái, vài câu động viên ít ỏi lại khiến lòng Tô Châu thêm ấm áp, có một loại cảm giác khó tả, giống như suối nguồn rót vào trong lòng, khóe môi người đàn ông bất giác nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú mềm mại đi rất nhiều.

Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh một cô gái cười tươi như hoa, khuôn mặt thiếu nữ kia vô cùng thanh tú, nụ cười e ấp như nụ hoa e lệ, đôi mắt đen láy mà long lanh biết cười.

Vốn dĩ cô trước mặt các bạn học rất dịu dàng và ít nói, nhưng tối nay lại vì anh mà xảy ra mâu thuẫn với bạn học, đối mặt với sự uy hϊếp của nam sinh mà cũng không hề sợ hãi, những lời mắng chửi của Lý Khuê, anh đều nghe thấy rất rõ, lửa giận trong người gần như không thể kìm nén được.

Làm thầy giáo, anh không sợ phụ huynh làm gì với anh, cũng không sợ học sinh mắng anh như thế nào, nhưng anh sợ Lâm Thanh Hi sẽ vì mình mà nổi lên xung đột với cậu ta, để tránh việc nam sinh kia sau này sẽ trả thù cô, cho nên anh lựa chọn nhẫn nhịn, cũng làm cô bình tĩnh lại.

Tâm trạng của mình vốn thật sự không được tốt, nhưng miếng giấy dán tiện lợi này đã làm tâm trạng của anh bình tĩnh đi rất nhiều.