Chương 8: Thầy Tô thích cậu như vậy

Vào tiết tự học buổi sáng, Tô Châu đến rất sớm, ngồi trên bục giảng viết giáo án, 6h20 học sinh lần lượt vào lớp, khoảng 6h30 tiết đọc chính thức bắt đầu.

Tiết tự học buổi sáng là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh thường đến tương đối muộn, thường là Tô Châu đến giúp hỗ trợ việc đọc buổi sáng của học sinh.

Lâm Thanh Hi đang học thuộc từ vựng tiếng Anh, khi giáo viên tiếng Anh đến, Tô Châu trao đổi với cô ấy vài câu rồi bước ra khỏi lớp.

Thật vất vả mới kết thúc tiết tự học buổi sáng, rất nhiều học sinh đến nhà ăn mua đồ ăn sáng, Lâm Thanh Hi ngồi bất động trên ghế, bình thường cô không thích ăn sáng, hơn nữa còn phải đi bộ rất lâu mới mua được đồ ăn trong nhà ăn, cũng có quá nhiều người, cô thực sự không muốn đi.

Cô lấy tài liệu của ngày hôm qua ra và bắt đầu làm các câu hỏi, rất tập trung. Lớp học cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ăn sột soạt.

Lâm Thanh Hi vùi đầu làm vài phút thì gặp phải câu khó, mặc dù cô đã nỗ lực rất nhiều trong môn vật lý, nhưng kết quả cho đến nay vẫn không tốt lắm, nền tảng không đủ vững chắc, cô cần phải tiếp tục nỗ lực hơn.

Cô tập trung đến mức hoàn toàn không để ý đến người đang đứng trước mặt mình, cô chỉ để ý rằng có một người đang đi đến bên cạnh cô, đổ bóng nhẹ dưới ánh đèn huỳnh quang, đột nhiên một bàn tay mảnh khảnh của anh đặt lên trên bàn cô, khớp ngón tay hơi cong, ngón trỏ chỉ vào một câu hỏi mà cô bỏ trống, giọng nói của người đàn ông ấm áp như nước: "Trước tiên thay công thức vào... Nghĩ về câu hỏi mẫu mà tôi đã nói hôm qua, ừm, sau đó nghĩ về sự thay đổi gia tốc của vật thể..."

Tô Châu cầm cây bút màu đen tuyền của Lâm Thanh Hi, vẽ một sơ đồ đơn giản trên giấy nháp: "Đã hiểu chưa?"

Sau khi được Tô Châu chỉ dẫn, Lâm Thanh Hi chợt bừng tỉnh, ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nở một nụ cười ngọt ngào gật đầu: "Vâng, em hiểu rồi thưa thầy."

"Ừm, đi ăn sáng trước đi, lát nữa rồi làm." Tô Châu nhẹ nhàng gật đầu, nhắc nhở cô, trong phòng học ngoại trừ học sinh đi nhà ăn, những học sinh ngoại trú khác đều đang ăn bữa sáng, chỉ có mình cô lần nào cũng ngồi tại chỗ làm bài tập, có thể thấy cô không có thói quen ăn sáng.

"Vâng ạ, lát nữa em sẽ đi." Lâm Thanh Hi cười đáp, nhưng trong lòng cô không muốn đi nhà ăn, nếu đi còn phải xếp hàng, một đi một về phải tốn biết bao nhiêu thời gian.

Tô Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười phút rồi, lát nữa trong nhà ăn sẽ không còn bữa sáng nữa: "Bây giờ nhanh đi nhà ăn đi, thường xuyên bỏ bữa sáng rất dễ bị hạ đường huyết."

Sau đó, anh nhìn những học sinh khác trong lớp rồi đi ra cửa, thấy Lâm Thanh Hi vẫn không nhúc nhích, Tô Châu dừng lại và nhìn cô, ánh mắt im lặng của anh khiến Lâm Thanh Hi cảm nhận được một ý dò xét.

Lâm Thanh Hi không thể làm gì khác ngoài việc đặt bài tập trong tay xuống, dưới ánh mắt của Tô Châu, cô miễn cưỡng đứng dậy, Tô Châu quay người bước ra khỏi lớp.

Lâm Thanh Hi cũng đi ra ngoài, từ hành lang đến cầu thang, cô thấy Tô Châu cũng đang đi về phía nhà ăn, cô lặng lẽ đi theo ở phía sau, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cảm thấy hơi khó hiểu. Cô nhớ rằng trước kia thầy Tô đều ra ngoài trường ăn sáng, tại sao hôm nay lại đến nhà ăn?

Buổi sáng nhà ăn chỉ mở ở lầu một, lúc này người không nhiều lắm, chỉ có tốp ba tốp bốn học sinh đang xếp hàng, chỉ còn lại có hai cái cửa sổ.

Lâm Thanh Hi đi về phía cửa sổ bán sữa đậu nành, buổi sáng cô không muốn ăn gì, chỉ muốn uống một cốc sữa đậu nành, cô bước tới và xếp hàng bên cửa sổ.

Cửa sổ bên cạnh bán đồ ăn sáng, cô nhìn thấy Tô Châu đang xếp hàng phía sau học sinh, anh có vẻ không giống giáo viên chút nào, là một người đàn ông phong độ và tao nhã, khí chất đặc biệt nổi bật trước mặt nhiều học sinh.

Lâm Thanh Hi hơi quay đầu, lén lút nhìn thầy Tô ở bên cạnh, mái tóc ngắn trên trán cô tự nhiên rủ xuống, che đi vầng trán nhẵn nhụi, lông mày của cô rõ ràng và hẹp dài, Tô Châu ngẩng đầu nhìn bức tranh minh họa trên tường, mấy giây sau, dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô gái.

Tô Châu vừa quay đầu lại, Lâm Thanh Hi đã phản ứng kịp lập tức quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy anh, nhưng lại có thể cảm giác được thầy Tô đang nhìn chằm chằm cô.

Hàng bên thầy Tô tương đối nhanh, anh mua bánh bao cuộn và bánh quẩy rồi ngồi trên bàn ghế ăn như học sinh bình thường, cô nhìn thấy anh lấy điện thoại ra kiểm tra gì đó, ngồi ở đó vừa thong dong vừa ưu nhã ăn bữa sáng.

Lâm Thanh Hi mua một cốc sữa đậu nành, vốn định quay lại lớp học, nhưng khi nhìn thấy Tô Châu đang ăn sáng ở đây, cô lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn và ghế sau lưng anh. Dù anh chỉ khuyên nhủ cô dưới góc độ một người thầy, nhưng đối với cô, đó là sự quan tâm hiếm có.

Sau khi ăn sáng xong, hai người lần lượt trở về phòng học, Lâm Thanh Hi vẫn luôn đi theo sau Tô Châu, khi cô theo Tô Châu trở lại lớp học thì đã bắt đầu tiết học buổi sáng, trong phòng học chỉ còn lại có duy nhất chỗ ngồi của cô là trống không.

Lâm Thanh Hi bước nhanh hơn, khi cô sắp đến cửa lớp, Tô Châu ở phía trước vừa bước vào cửa lớp lại đột ngột dừng chân lại, đứng tại chỗ để quan sát các học sinh đọc sách.

Lâm Thanh Hi ở phía sau chợt tỉnh, cô đột ngột dừng lại, thiếu chút nữa đυ.ng vào lưng người đàn ông, chóp mũi cô chạm vào quần áo của anh, từ khoảng cách gần cô có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu từ người anh.

Mấy học sinh ngồi hàng ghế đầu nhìn thấy cảnh này thì che miệng cười trộm, Tô Châu nhướng mày, quay người lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ phía sau, bị mình chặn ở cửa, sau lưng có xúc cảm rất nhỏ, anh nghiêng người đi để nhường chỗ cho Lâm Thanh Hi.

Lâm Thanh Hi đối diện với đôi mắt đen láy của Tô Châu, giả vờ bình tĩnh bước tới và trở về chỗ ngồi, người bạn thân nhất của cô – Khương Hiểu thấy lỗ tai của Lâm Thanh Hi có chút đỏ, cô ấy cầm sách che mặt đi, nghiêng đầu trêu chọc bên tai cô: "Hi Hi, vừa rồi cậu giống như cô bạn gái nhỏ của thầy Tô vậy, trốn sau lưng thầy ấy, vừa nhỏ xinh vừa yêu kiều."

"Cậu nói cái gì thế!" Lâm Thanh Hi cau mày, nhìn Tô Châu ở phía trước, anh đang lật xem danh sách trực nhật trên bục giảng, nghĩ một hồi, sau đó nói: "Bạn gái nhỏ cái gì chứ, đúng là xấu hổ..."

“Không đâu, nhìn thật sự rất đáng yêu, đặc biệt là thầy Tô còn thích gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, còn thường xuyên tới chỗ ngồi giám sát cậu làm bài, lần nào cậu cũng đỏ mặt, buồn cười chết mất, tớ rất ít khi thấy cậu như thế.”

“Được rồi, đừng nói nữa, coi chừng bị thầy nghe thấy...” Lâm Thanh Hi có chút ngượng ngùng.

Khương Hiểu lại mím môi cười: “Haizz, thầy Tô thích cậu như vậy, cho dù bị thầy ấy nghe thấy thì cũng không nỡ phê bình cậu.”

Lâm Thanh Hi có chút bất đắc dĩ cười: “Nói cái gì thế, mau đọc sách đi...” Tuy bề ngoài như không còn gì để nói nhưng thực tế, nội tâm của cô đã nổi lên từng đợt gợn sóng, thầy Tô thích mình sao? Thầy ấy thật sự sẽ thích mình sao? Nếu thầy ấy thật sự thích mình thì tốt rồi...

Lâm Thanh Hi có chút nhạy cảm với từ thích, mặc dù biết rằng Khương Hiểu chỉ nói về sự ưu ái và đánh giá cao của giáo viên đối với học sinh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tưởng tượng rằng, có thể vào một ngày nào đó thầy Tô cũng sẽ thích cô hay không?