Chương 2: Vết thương.

Chương 2: Vết thương.

Tôn Dương là trợ lý riêng của Thẩm Nghi Tu, anh đã ở bên cạnh hắn sáu bảy năm nhưng chưa bao giờ thấy hắn cáu kỉnh và bất lực đến thế. Tôn Dương sốt ruột lau nước mưa trên mặt ngẩng đầu cảnh giác nhìn hai đầu con phố dài,may mà trong thời tiết khắc nghiệt này không có một ai trên đường.

Một khi tin tức "Ông chủ siêu sao Thẩm Nghi Tu đánh người trên phố trong cơn mưa”, sẽ làm cả làng giải trí bùng nổ cho mà xem.

Thẩm Nghi Tu thả lỏng hai tay, thở ra một cách nặng nhọc kìm nén sự tức giận mở cửa xe đẩy Trần Nhiễm lạnh lùng nói: “Lên xe.”

Khuôn mặt của Trần Nhiễm vốn đã đỏ và sưng tấy, cơn mưa lạnh cũng không thể lại dịu cơn đau rát nhưng nét mặt cậu đã trở lại vẽ thờ ơ lạnh lùng còn có chút giễu cợt.

Anh hất tay Thẩm Nghiêm Tu ra và lên xe không nói một lời nào, Thẩm Nghi Tu đi theo cậu và ngồi vào hàng ghế sau. Tôn Dương lúc này thở dài một tiếng rồi mở cửa xe nặng nề ngồi vào vị trí. Lúc này có một tia sét cắt ngang bầu trời, sau đó là một trận sấm sét trên bầu trời đen. Tay Tôn Dương khẽ run lên, anh làm rớt chìa khóa trong lòng liền thầm mắng mấy câu, rồi khom người nhặt chìa khóa, chìa khóa cũng đã nhặt được nhưng ở hiện tại anh vẫn còn run không biết là do vừa rồi anh quá lo lắng và có phần sợ hãi hay không khí trong xe quá ngột ngạt.

Thẩm Nghiêm Tu và Trần Nhiễm đồng thời nhìn Tôn Dương đang khẩn trương, cả hai đều hy vọng chiếc xe chết tiệt này sẽ nhanh chóng khởi động vì vào giờ phút này, mỗi phút ngồi cạnh nhau đều giống như là tra tấn.

Cuối cùng chiếc xe cũng chịu nổ máy và chầm chậm đi vào biển đèn đô thị trong màn mưa.

Căn hộ của Trần Nhiễm cách đây không xa nhưng trong thời tiết mưa bão Tôn Dương thận trọng lái xe từ từ, chỉ dám đi dọc theo con đường chính ở những nơi cao, có mấy lần đi qua vũng nước lớn anh thầm cầu nguyện cả ngàn làn đừng có mà tắt máy nửa chừng.

Thẩm Nghi Tu nhìn ra phía ngoài qua cửa sổ xe, hạt mưa lần lượt đập vào kính, thành phố trong mắt trở nên mơ hồ mê muội, biển đèn phía xa rời rạc tất cả đều trở nên mờ ảo thành một cái nền hư không chỉ còn lại ánh sáng và bóng và khối màu chớp nháy dần dần làm mờ mắt hắn.

Sự im lặng khó xử hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng bị phá vỡ, Thẩm Nghi Tu đột nhiên lên tiếng giọng điệu của hắn ta là sự kiền chế để bình tĩnh: “Em có biết kia là ai không? Tất cả đều là một đám liều mạng, em đến sòng bạc dưới lòng đất để đánh bạc và cho vay nặng lãi, em không muốn sống nữa sao? Nếu em thật sự muốn chơi tôi mang em đến Ma Cao...”

Trần Nhiễm lúc này đang dựa lưng vào ghế một cách bất cần, anh nheo mắt để giọt nước trên tóc rơi xuống trượt dài trên má anh, anh vẫn im lặng không đáp lại khi nghe lời nói này. Một lúc lâu sau anh mới hừ lạnh một tiếng lười biếng mà mở mắt ra, đôi mắt sáng như viên ngọc bích liếc nhẹ Thẩm Nghi Tu một cái nhẹ nhàng nói: “Dù sao tính mạng của tôi cũng chẳng có giá trị...”

Thẩm Nghi Tu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt long lanh im lặng hồi lâu lại cất tiếng nói với giọng nói có cảm giác vô cùng mệt mỏi không thể nào che giấu được: “ Nhiễm Nhiễm, chúng ta có thể nói chuyện và giải quyết vấn đề với nhau, nhưng em không thể làm tổn thương mình như thế này điều này tôi không thể nào chấp nhận được.”

Trần Nhiễm cười nhẹ giống như nghe được những lời để dỗ dành những đứa trẻ cáu mỉa mai và giễu cợt: “Nói chuyện? Nói chuyện gì vậy? Anh hứa với tôi chia tay trong hòa bình và không bao giờ đây dưa với nhau được không? Nếu được tôi hứa sẽ sống tốt còn anh thì sao?

Thẩm Nghi Tu nhìn bộ dáng hoàn mĩ của anh liền muốn cười với những lời nói vô lý và hợp tình hợp lý như vậy. Cậu bé mặt u ám này giờ hoàn toàn khác với cậu bé ngoan ngoan sáng sủa năm năm trước, tất cả đều là do hắn gây ra sao? Hắn buộc chính mình phải dừng suy nghĩ như vậy quay đầu lại nhìn vào gương chiếu hậu một vị chua sót trượt xuống cổ họng, hắn nuốt khan lạnh lùng nói: “Không được. ---ít nhất hiện tại không được.” Nếu cứ để em đi như thế này chính tôi cũng không thể biết em sống chết thế nào.

Trần Nhiễm nghe xong không hề kinh ngạc, tựa hồ nghe được đáp án mình muốn khinh thường cười cười nói: “Đúng vậy, tôi biết anh chưa chán tôi nên không thể để tôi đi được”. Anh ngồi dậy liếc mắt nhìn Thẩm Nghi Tu: “Không sao, tôi có thể chờ được.”

“Em...” Thẩm Nghiêm Tu nhất thời không thể nói được lời nào trong lòng đau đến âm ỉ, “Em biết là tốt rồi”. Cuối cùng hắn lạnh giọng nói :” Em hãy ngoan ngoan một chút, mọi người đều đối tốt với em nên em đừng có gây thêm phiền toái cho tôi.”

Tôn Dương tuy trong lòng đang rất lo sợ nhưng vẫn bình tĩnh đỗ xe dưới tầng hầm của căn hộ, anh nhẹ nhõm thở dài một hơi nhìn hai người đang ngồi hàng ghế sau qua kính chiếu hậu trong lòng lại hiện lên nổi lo lắng, hai cái con người này đều không có ý định rời xe.

"Khụ khụ... Cái đó... Ông chủ, chúng ta...?” Tôn Dương căng thẳng mở miệng nói rồi nhìn lén sắc mặt của Thẩm Nghiêm Tu.

Thẩm Nghiêm Tu liếc nhìn Trần Nhiễm Tu và nói với Tôn Dương, “Hôm nay tôi sẽ ở đây, ngày mai 6:30 nói tài xế đến đón tôi.”

Tôn Dương còn muốn nói gì đó nữa nhưng Thẩm Nghiêm Tu đã mở cửa xe bước ra ngoài.

Trần Nhiễm nhìn Thẩm Nghiêm Tu bằng ánh mắt phức tạp, thấy hắn ta bước nhanh lên cầu thang rồi xoay người đứng chờ trước cửa dưới ánh đèn mờ nhạt, nét mặt hắn ta u ám không rõ đang suy nghĩ gì nhưng anh biết rõ rằng hắn đang đợi anh.

Trần Nhiễm bất lực, đây là nhà của người khác không thể cho người lạ sống ở đó, anh cười khổ rồi trầm giọng nói cảm ơn Tôn Dương rồi xuống xe.

Hai người im lặng đi vào hành lang, im lặng đi lên thang máy cuối cùng là vào nhà. Hai người thay quần áo ướt thay giày nhưng vẫn không nói với nhau lời nào.

Thẩm Nghiêm Tu đi tắm xong, tìm bộ đồ ngủ trong tủ quần áo đã hơn hai tháng chưa mặc lộn xộn mặc vào người sau đó lại từ phòng tắm lấy ra một chiếc khăn lớn đi ra phòng khách thì thấy Trần Nhiễm đang ngồi trên ghế phát ngốc.

Ánh đèn trong phòng khách ấm áp và sáng ngời, Thẩm Nghiêm Tu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Trần Nhiễm nghĩ thầm em ấy là gầy hơn trước kia rất nhiều, hắn lẳng lặng bước đến dùng khăn tắm quấn lấy mái tóc đen mềm mại của Trần Nhiễm.

Trần Nhiễm trong tiềm thức cúi người xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt có phần sợ hãi. Thẩm Nghiêm Tu cười khổ đưa ngón tay mảnh khảnh lướt qua vết bầm dưới mắt và dấu ngón tay đang sưng tấy trên má anh: “Còn đau không? Thực xin lỗi.....Anh.....”

Trần Nhiễm đưa tầm nhìn sang hướng khác: “Đừng nói xin lỗi, có cái gì để xin lỗi sao? Mèo con và chó con ở nhà nếu anh nó một chút anh cũng cần phải xin lỗi nó sao?”

Thẩm Nghiêm Nghi hô hấp cứng lại rốt cuộc mới nhận ra bọn họ tạm thời không thể giao tiếp như bình thường được vì vậy hắn từ bỏ nỗ lực này nhẹ nhưng ra lệnh: “Đi tắm đi.”

Trần Nhiễm ngoan ngoãn đứng dậy cầm khăn tắm bước vào phòng tắm lại nghe thấy tiếng nói của Thẩm Nghiêm Tu: “Đừng đóng cửa.”

“...”

Trần Nhiễm đứng trong phòng tắm nhìn chằm chằm thân thể gầy gò xanh xao của bản thân qua tấm gương, đưa tay lên sờ vết sẹo trên mặt chợt nhận ra cái tát này là cái tát đầu tiên của Thẩm Nghiêm Tu trong một lần “Giao tiếp” thật sự trong hai tháng qua.

Anh từ từ bắt đầu tắm hoàn toàn không muốn đối mặt với người đàn ông kia, anh luôn muốn thoát khỏi cái bóng kia nhưng lại không thể chống lại.

Trần Nhiễm bước ra từ phòng tắm, Thẩm Nghi Tu đã đi ngủ trên bàn ăn có một bát cháo gà nấm đông cô, nấm đông cô trắng nhỏ đen hấp chín, thịt gà trắng thái hạt lựu, gừng thái sợi mỏng và còn có một chút hành lá bên trên...

Trần Nhiễm nhìn bát cháo gà nấm này thoạt nhìn cũng biết là rất ngon rồi, một lúc lâu sau cuối cùng anh cũng quyết định đem chúng xuống bếp ném cả bát và thìa vào thùng rác.

Đèn đầu giường trong phòng bật sáng, Trần Nhiễm bước vào vén một góc chăn bông lên nhẹ nhàng nằm xuống, Thẩm Nghiêm Tu vẫn chưa ngủ, đưa lưng về phía anh giơ tay tắt đèn.

Bóng tối hoàn toàn nhấn chìm mọi thứ trong phòng, khiến mọi thứ đang ngụy trang vỏ bọc bên ngoài cũng không cần thiết nữa, Thẩm Nghiêm Tu đột nhiên quay người ôm Trần Nhiễm mới phát hiện trên người chỉ toàn là xương chỉ có một xíu thịt cộm người, cả người gầy gò đến mức đau lòng.

Giọng nói của Thẩm Nghiêm Tu có đặc tính trầm khàn, với giọng nói khiến biết bao nhiêu người mê mẫn hắn quay đầu lại nói nhỏ bên tai Trần Nhiễm: “ Nhiễm Nhiễm, anh nhớ em.”

Trần Nhiễm quay lưng về phía hắn nằm bất động tùy ý hắn ôm chầm lấy mình, có lẽ trước kia những lời yêu thương nhẹ nhàng và lưu luyến này khiến cho Trần Nhiễm thích thú, những lời nói như rót mật vào tai nhưng sau khi trải qua ngược đải, tổn thương và bị lừa dối thì trong lòng anh chỉ còn một mảnh tro tàn nghe xong những lời nói này chỉ thấy khô khốc như cỏ dại.

Lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Nghiêm Tu chạm vào bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Trần Nhiễm nhẹ nhàng vuốt xe xương quai xanh và ngực của cậu, cơ thể của Trần Nhiễm đông cứng lại rồi run lên.

‘--có thể chứ?” Thẩm Nghi Tu dừng lại trầm giọng hỏi.

“ Tùy anh.” Một lác sau Trần Nhiễm đáp.

Hai chữ này như là một gáo nước lạnh lập tức dập tắt mọi huyết tâm và nỗ lực của Thẩm Nghiêm Tu, nếu Trần Nhiễm vùng vẫy kháng cự hoặc im lặng thì hắn vẫn có thể cứng – không phải hắn không làm trước đây mà là giờ đây Trần Nhiễm giống như một con cá sắp chết, đối với việc sống chết cũng không quan tâm cái gì cũng không quan trọng điều này khiến cho Thầm Nghiêm Tu cảm thấy mình giống như một chú hề thật buồn cười.

Hắn bất lực buông Trần Nhiễm ra nằm ngay ngắn nhìn trần nhà một hồi lâu rồi mới đau đớn nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau Trần Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì hắn đã đi rồi. Anh bị mất ngủ trầm trọng trong nhiều ngày liên tục hoặc ngủ gần sáng hoặc thức giấc vào lúc giữa đêm và không thể ngủ lại, nhưng đêm qua anh đã ngủ ngon một cách thần kỳ, thậm chí còn tỉnh dậy lúc nữa đêm vậy mà nay khi Thẩm Nghiêm Tu rời đi anh còn chưa tỉnh dậy. Trần Nhiễm nghĩ điều này thật vô lý, anh lắc đầu chế giễu rồi đi vào phòng khách như một con ma nhìn thấy sữa đậu nành và bánh bao nhỏ trên bàn ăn, anh suy nghĩ về bữa sáng và quyết định đem chúng vứt vào thùng rác và cuộc hội ngộ đã diễn ra giữa sữa đậu nành, bánh bao nhỏ với cháo gà nấm hương đêm qua.

Anh đem theo bữa sáng đã được đóng gói đi vào bếp và cúi đầu xuống thì thấy thùng rác rỗng toách không có cái gì hết.

Trần Nhiễm đứng sững sờ thì điện thoại đổ chuông hai lần, anh quay đầu lại bàn để xem là tin nhắn của Thẩm Nghi Tu: Tôi đi Thượng Hải hai ngày, em ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về cùng nhau đón sinh nhật.

Trần Nhiễm nhìn chằm chằm vào điện thoại mình một hồi lâu dường như cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái rối bời và tỉnh táo lại tự hỏi mình lại đi tổ chức sinh nhật sao?