Chương 3: Sinh nhật.

Chương 3: Sinh nhật.

Một năm trước, vào đêm ngày 14/7.

Trần Nhiễm ở nhà nhìn một bàn thức ăn với nhiều món thịnh soạn, đó là những món ăn anh đã nhờ người giúp việc Ngô tỷ đến dạy anh nấu vào buổi chiều. Anh không quen được người khác phục vụ và người giúp việc chỉ đến đây một lần vào cuối tuần để giúp anh dọn dẹp.

Cà tím thịt bằm, tôm viên chiên sốt, đậu bắp xào,...Đều là những món ăn không quá khó làm, Thẩm Nghiêm Tu thích ăn cơm ở nhà nhưng bây giờ món ăn đã đều nguội lạnh. Trần Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ một ngày hè dài cuối cùng cũng thu liễm lại những tia nắng cuối cùng, cả thành phố chìm trong bóng tối nhưng cũng chẳng bao lâu nữa những ánh đèn đầy màu sắc sẽ bao trùm lấy thành phố sầm uất này khiến người ta không có một giây phút nghỉ ngơi.

Thẩm Nghiêm Tu anh ấy đang bận gì vậy? Anh ấy có nhớ hôm nay là sinh nhật của mình không? Hai ngày trước anh ấy còn hứa với mình sẽ về trước 6 giờ và bây giờ đã gần 7 giờ.

Trần Nhiễm loay hoay một hồi cuối cùng cầm điện thoại di động ở trên bàn gọi cho Thẩm Nghiêm Tu nhưng kết quả nhận được là giọng nói của nữ tổng đài và ngắt kết nối. Anh giận dỗi đứng dậy đem điện thoại đặt ở chế độ im lặng rồi ném nó ở sofa và bật tivi lên.

Kênh giải trí đang đưa tin Thẩm Nghiêm Tu dẫn đầu nhóm sáng tạo chính để quảng bá tin tức trên nền tảng của bộ phim bom tấn mùa hè năm nay của “Truyền thuyết về nàng tiên cá”. Trên tivi Thẩm Nghiêm Tu đứng giữa nam nữ diễn viên chính và người dẫn chương trình mặt đầy tươi cười phong độ và rạng rỡ.

Sự kiện sắp kết thúc, giờ là lúc truyền thông đặt câu hỏi, một nữ phóng viên trẻ phía dưới sân khấu cầm micro giọng hơi run rẩy vì quá phấn khích: “Cái đó.....Thẩm tổng, không, ờ, tôi nên gọi ngài là giám đốc Thẩm. Ngài đã làm đạo diễn cho những bộ phim nào trong một năm. Tại sao ngài lại chọn “Truyền thuyết về nàng tiên” lần này? Ai cũng biết rằng ngài đã rất thành công trong từng bước từ diễn viên đến đạo diễn rồi từ đạo diễn sang ông chủ của công ty điện ảnh truyền hình lớn nhất Trung Quốc. Làm thế nào để ngài có thể cân bằng những vai trò khác nhau này? Loại công việc nào có ý nghĩa nhất đối với ngài?”

Nghiêm Tu chăm chú lắng nghe và dùng ánh mắt biết cười để động viên cô sau đó nhẹ nhàng cầm lấy micro từ người dẫn chương trình, ánh mắt quét qua khán giả để đảm bảo rằng anh đang chú ý đến mọi người sau đó mới trả lời: “Tôi nghĩ tôi chỉ muốn nhàn rỗi hơn và tôi không muốn bị gò bó, khi bạn là một diễn viên, đạo diễn muốn chăm sóc bạn nên tôi nghĩ rằng tôi nên trở thành đạo diễn và kết quả là tôi trở thành đạo diễn và tôi tìm thấy rằng các nhà đầu tư cũng muốn chăm sóc bạn vì vậy tôi phải tự mình làm điều đó. Sếp à, không ngờ khi tôi trở thành sếp tôi nhận ra rằng mình không chỉ quản lý mọi thứ mà còn bị kiểm soát ở mọi nơi và bây giờ tôi không còn tự do như trước nữa...”

Lời nói của anh ta nửa thật nửa đùa mọi người ở dưới nghe xong đều bật cười cả lên, Thẩm Nghiêm Tu dừng lại một chút không còn giọng điệu giễu cợt: “ Còn về bộ phim truyền thuyết về nàng tiên cá thật ra là nói về việc tìm lại kiên định của chính mình. Câu chuyện vượt lên chính mình này có trí tưởng tượng rất tốt, chúng tôi đã đầu tư hơn 300 triệu sử dụng những hiệu ứng đặc biệt tốt nhất để tạo ra một vương quốc tiên cá chỉ có trong mơ... “

Sự chú ý của Trần Nhiễm chuyển từ lời nói của Thẩm Nghi Tu sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn. Bản thân của Trần Nhiễm cũng khá là ưa nhìn, ngoại hình thuộc dạng công tử nhà giàu trắng trẻo mềm mại, dáng người gầy sạch sẽ lông mày theo kiểu tự nhiên. Nhưng anh cảm thấy nếu đem mình đi so với Thẩm Nghi Tu anh chỉ là một tờ giấy trắng. Vẻ đẹp của Thẩm Tu không thể xếp hạng được, nó nằm ngoài khái niệm địa lý và thời gian đó một vẻ đẹp cổ điển. Thẩm Tu hơn anh mười tuổi là nam tử hán tuổi thanh xuân, lại có gia thế hiển hách, tiền bạc nhiều vô kể ... Anh là người được sủng ái nhất giống như thế giới cao, mặt trời chói lọi. Trước mặt hắn Trần Nhiễm cảm thấy mình như một tảng đá nhỏ tầm thường mặc dù anh có thể đón được ánh nắng mặt trời nhưng anh không bao giờ có thể chạm vào hắn – tất nhiên là anh cũng không muốn.

Trần Nhiễm ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ cúc cu trên tường, đã gần 8 giờ rồi, anh cứ tưởng rằng Thẩm Nghiêm Tu sẽ không đến nên cô đơn đứng lên, sau một hồi giữa con tim và lý trí anh vẫn lật điện thoại ra xem, không có tin nhắn hay bất kì cuộc gọi nhỡ nào chỉ là thời gian liên tục thay đổi như thể đang trêu đùa anh.

Trần Nhiễm một chút cũng không đói bụng anh lững thững từ phòng khách đến phòng ngủ rồi từ phòng ngủ vào phòng làm việc chơi game, nghe nhạc một lúc rồi lại tô màu cho bức tranh còn đang dang dở, nhưng mọi thứ đối với anh đều không có chút hứng thú cuối cùng anh nằm nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, anh đếm giây cho đến khi buồn ngủ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Trần Nhiễm bị sốc súyt thì ngã nhào xuống ghế chạy nhanh tới cầm chặt chiếc điện thoại trên tay vừa nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại là Tôn Dương chứ không phải là “ Thẩm Nghiêm Tu “.

“ Xin chào..” Trần Nhiễm lười biếng quẹt ngón tay trả lời điện thoại: “ Tôn Dương....”

“ Nhiễm Nhiễm, hôm nay sinh nhật của cậu đúng không? Chúc mừng sinh nhật cậu nha! Tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi, nhưng hôm nay tôi không thể đế được hôm khác tôi sẽ gửi cậu sau.”

“ Vâng, cảm ơn...” Trần Nhiễm miễn cưỡng vui lên đáp lại Tôn Dương có lẽ không phải chỉ để chúc mừng sinh nhật.

“ Không cần cảm ơn... Mà ông chủ có nhờ tôi chuyển lời cho cậu, tối nay ông chủ có việc gấp cần phải giải quyết không thể đến hôm khác sẽ bù đắp cho cậu.” Giọng nói của Tôn Dương có chút ngượng ngùng còn có chút thương cảm.

“ Ừm.” Trần Nhiễm trả lời và hỏi lại, “ Có thật là cuộc gọi này anh ấy bảo anh gọi cho tôi không?”

“ Vâng, haha, đúng vậy...” Tôn Dương có vẻ ngượng ngùng mơ hồ nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Trần Nhiễm đứng trước cửa sổ một lúc lâu vẫn giữ nguyên thái độ khi trả liền điện thoại còn tưởng rằng Thẩm Nghiêm Tu đã quên sinh nhật anh, Tôn Dương tốt bụng gọi điện đến an ủi anh, anh không hề tức giận mà thật ra chẳng có lý do gì để tức giận cả. Anh mơ hồ mở Webio như một thói quen anh tìm kiếm tên của Nghi Tu, trên tài khoản “ Toàn dân tinh động “ có vài tấm hình vừa được cập nhật , hình ảnh được chụp rất mờ nhưng cũng có thể thấy cạnh cửa xe Thẩm Nghi Tu đang đỡ tay một người con gái bước ra xe, trong bức ảnh tiếp theo thấy được hành động Thẩm Nghi Tu khoác áo lên tấm lưng trần của cô gái hai người cùng nhau bước vào khách sạn hoặc có thể là một căn hộ cấp cao.

Ông chủ của Tinh Nghi Thẩm Nghi Tu và “ Nữ Tu sĩ lặng” ở cùng nhau trong bữa tiệc đêm, chủ tịch bá đạo mang theo một cô gái mới? Hay đang muốn lăng xê người mới và quảng bá bộ phim? Cảm ơn những người hâm mộ đã gửi những thông tin~~~

Trong thời đại của di động internet đang nắm bắt từng giây phút của những người nổi tiếng trên internet và các V lớn nhất để giành lấy hàng loạt ngôi sao và nhấn chìm các ngôi sao từ tuyến đầu tiên đến tuyến thứ mười tám trong biển người. Hết thảy những tin tức đều cập nhật với vận tốc ánh sáng và hiện ra ngay trước mắt.

Trần Nhiễm ném điện thoại di động đi, ngồi ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn phía dưới qua cửa kính trong suốt từ tầng 7. Anh nhẹ nhàng nghĩ con dao treo trên đầu anh bốn năm cuối cùng cũng rơi xuống chặt đứt kẻ đã giam cầm anh bằng cái l*иg và dây thừng, anh đã hoàn toàn được giải thoát. Anh biết Thẩm Nghi Tu cũng có ngày chán ghét anh, anh đã rất mệt mỏi khi sống giả làʍ t̠ìиɦ nhân như vậy, mặc dù ngày này có đến chậm hơn 1 chút nhưng nó cũng đã đến. Đây không phải là điều mà Trần Nhiễm luôn mong ước sao?

....

Trần Nhiễm ném chiếc bánh sinh nhật vào thùng rác, anh đi ra ngoài với cây đàn trên lưng. Anh không lái xe mà anh đạp xe khắp các con đường, con hẻm, gió đêm mùa hè xua đi cái nóng của ban ngày, phố xá tấp nập người ra đường để dạo mát. Có rất nhiều quán ăn được mở ra đồ nướng BBQ bia đá mát lạnh sảng khoái dễ chịu, thành phố đèn bật sáng nhấp nháy mờ ảo. Trần Nhiễm hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra cảm trong người dễ chịu hơn rất nhiều.

Anh đi đến quảng trường, nơi đó đông nghịt người, ở đây có những vũ công cao hứng, phấn chấn, ông lão nắm tay con của mình nhảy tới nhảy lui, đôi tình nhân cùng nhau dạo bộ tán gẫu, một nhóm anh chàng parkour đẹp trai trên thềm bậc thư viện bị quay quanh bởi một nhóm cô gái đang chảy nước miếng...

Trần Nhiễm đi đến chỗ bồn hoa, hôm nay ban nhạc của anh không có tới nên anh tìm một nơi có phong thủy tốt nhất, có ánh sáng tốt nhất, có thể trú ẩn tốt nhất và đặc biệt không có nhiều muỗi. Anh lấy cây đàn ghi-ta ra chuẩn bị cho mình một cái loa nhỏ và tự hát.

Ca khúc “Ánh trăng của ngày hôm qua” đã kết thúc, xung quanh cậu ấy có rất nhiều người vây quanh còn có mấy tờ tiền trong thùng đàn, anh có chút ngượng ngùng cười với mọi người nói lời cảm ơn rồi hát bài hát tiếp theo.

Khi mới bắt đầu đi hát ở quảng trường, Trần Nhiễm không có đặt thùng xin tiền vì anh đi theo Thẩm Nghiêm Tu thứ không bao giờ thiếu đó chính là tiền. Nhưng sau này sau khi một số người cô tốt bụng đã đưa tiền cho anh, những người ca sĩ khác cũng nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ nên anh quyết định làm theo mọi người, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt mà, làm gì làm tiền cũng không thể bỏ qua được....

Khi Trần Nhiễm hát đến đoạn cao trào, anh đã nhắm mắt lại, khi kết thúc phần trình diễn của mình anh kiểm tra trong thùng đàn phát hiện bên trong có hai tờ tiền 100 tệ mới tinh màu đỏ rất đẹp mắt, Trần Nhiễm đã có chút kinh ngạc, trong sự nghiệp ca hát mấy tháng trời của anh loại tình huống này thật khó tin chẳng lẽ anh cũng có người hâm mộ giàu có sao? Trần Nhiễm đang hoài nghi ngước lên trên thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đối diện đang mỉm cười với anh.