Chương 11: Em khỏe không?

Hôm sau, Khâu Ý tiếp tục tỉnh giấc vì đồng hồ sinh học đáng ghét của mình.

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Khi đang ngồi ở mép giường chờ đầu óc tỉnh táo, cô chợt nhận ra dường như trong phòng không chỉ có một mình cô.

Và khi cô mở mắt ra, Cảnh Hành đang cởϊ qυầи ngủ.

Trong chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác màu đen thoắt ẩn thoắt hiện một thứ gì đó hình trụ đồ sộ.

Khâu Ý bừng tỉnh, ánh mắt lập tức phóng thẳng nhìn về phía anh!

"Em tỉnh rồi hả?”

Thế nhưng Cảnh Hành lại vô cùng bình tĩnh thốt một câu rồi tiếp tục thay quần.

"Chẳng phải tôi đã bảo anh ngủ sô pha à?"

Khâu Ý vội vã ôm gối lui về phía sau.

"Anh phải đi làm, đồng phục của anh trong đây.” Cảnh Hành nói.

Anh nói xong, Khâu Ý mới chú ý tới trang phục trên người anh.

-- Áo sơ mi trắng, quần đen và áo ngoài cùng màu.

Hai ngày trước, Khâu Ý chỉ nhìn thấy anh mặc đồ phong cách thường ngày. Lúc này, thấy anh mặc đồng phục, cô bỗng thấy dao động.

Không thể không thừa nhận rằng Cảnh Hành rất anh tuấn. Nhất là lúc này đây, khuôn mặt mang vài phần sắc bén trưởng thành hơn so với lúc còn đi học, ánh mắt cũng sâu hơn trước...

"Bên ngoài có bữa sáng.”

Giọng nói Cảnh Hành truyền đến.

Lúc này, Khâu Ý mới lấy lại tinh thần rồi quay đầu không nhìn anh nữa.

Nhưng Cảnh Hành lại chầm chậm bước đến trước mặt cô.

Khâu Ý muốn lui về sau nhưng sức lực của Cảnh Hành rất lớn. Người đàn ông mặc kệ Khâu Ý đang giãy giụa, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô: "Anh đi làm, hôm nay em ở nhà có chuyện gì nhớ gọi cho anh."

Khâu Ý cau mày không nói lời nào.

"Hửm?” Cảnh Hành hỏi tiếp.

Lúc này, Khâu Ý mới miễn cưỡng lên tiếng: "Biết rồi.”

Nghe thấy giọng cô, Cảnh Hành mới xoay người đi ra ngoài.

Cửa bên ngoài được mở ra và nhanh chóng đóng lại.

Khâu Ý không ngủ tiếp được nữa, sau khi đi dạo một vòng quanh nhà, cô ngồi xuống trước bàn ăn.

Trên bàn có cháo trắng và hai món ăn kèm.

Khâu Ý vừa ăn vừa suy nghĩ dự tính tương lai.

Hiện tại, cô không hề có tình cảm với Cảnh Hành. Hơn nữa, khi ở cạnh anh, cô luôn có cảm giác mình đang làm chuyện xấu.

Cô muốn ly hôn.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Cảnh Hành, hiển nhiên anh sẽ không đồng ý.

Đến tận khi ăn xong, Khâu Ý vẫn không nghĩ ra cách giải quyết và cùng lúc đó, cô phát hiện trong điện thoại có rất nhiều ảnh chụp chung của cô và Cảnh Hành.

Thời gian khoảng ba năm trước, ngoài trừ ảnh chụp chung thì còn có rất nhiều ảnh chụp trộm Cảnh Hành.

Anh đang làm bài, cắt rau và cả khi anh đang ngủ.

Lúc này, Khâu Ý thật sự không thể lý giải, sao mình có thể thích Cảnh Hành chứ?

Có phải "Anh chàng giấy" đã không còn sức hút với cô nữa rồi không?

(*) Người ta sử dụng thuật ngữ này theo hai nghĩa, hoặc để mô tả những người rất mảnh khảnh (có trọng lượng cơ thể nhẹ như một tờ giấy) hoặc để chỉ một nhân vật hư cấu, thường là trong trò chơi, hoạt hình hoặc truyện tranh. Trong câu trên, tác giả sử dụng nghĩa thứ hai.

- À, bộ Anime cô mê mẩn đã trở nên dở tệ, idol giới trẻ cô thích cũng sập phòng.

Vậy nên, cô mới quyết định hẹn hò với Cảnh Hành?

Ngoài ảnh chụp chung, Khâu Ý còn biết được cuộc sống của cô trong năm năm qua thông qua điện thoại.

Có vẻ như kết quả thi đại học của cô khá tốt, cô đỗ vào trường đại học mình mong ước, được học chuyên ngành yêu thích của mình. Sau khi tốt nghiệp, cô gia nhập một công ty quảng cáo và làm việc trong phòng kế hoạch.

Nhưng hai tháng trước, cô đã từ chức, hiện đang trong tình trạng được Cảnh Hành nuôi dưỡng.

Khâu Ý của tuổi 23 đương nhiên có thể chấp nhận việc này nhưng cô của 18 tuổi thì không.

Vì vậy, sau khi tìm hiểu rõ tình hình, cô bắt tay vào viết sơ yếu lý lịch rồi lên web tuyển dụng bắt đầu nộp hồ sơ của mình.

Khi cuộc điện thoại đó gọi đến, Khâu Ý vẫn đang tìm hiểu quy định về thời gian thực tập với HR ở đầu dây bên kia.

"Tiểu Ý.”

Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Em khỏe không?"