Chương 19: Bỏ chạy

Khâu Ý mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô trở về phòng học sáng sủa ấy.

Cô ngồi ở chỗ của mình, đang chiến đấu với một câu hỏi toán học.

Câu hỏi nhìn sơ trông có vẻ khá đơn giản, trong đầu Khâu Ý đã có đáp án chính xác nhưng khi đặt bút xuống, chẳng hiểu sao cô cứ liên tục viết sai. Vì thế, cô chỉ đành gạch chéo rồi viết lại nhiều lần.

Mãi đến khi có người đi ngang qua, ngón tay thon dài trắng noãn đoạt lấy bút của Khâu Ý, sau đó viết đáp án giúp cô.

"Cảm ơn.” Khâu Ý nói với đối phương.

Người kia trả lời: "Định cảm ơn thế nào?"

Giọng nói đối phương trầm thấp quyến rũ, Khâu Ý chợt rùng mình. Khi ngẩng đầu, cô bắt gặp Cảnh Hành đang mỉm cười đầy dịu dàng nhìn mình.

Anh mặc bộ đồng phục màu trắng cổ áo xanh tương tự cô nhưng trong khoảnh khắc Khâu Ý đối diện ánh mắt anh, Cảnh Hành bỗng buông bút xuống, duỗi tay về phía cô.

Sau đó, dưới ánh nhìn ngây ngốc của Khâu Ý, bàn tay Cảnh Hành xuyên vào cổ áo cô, bắt lấy một bên ngực cô!

Khâu Ý thét to một tiếng, đôi mắt nhanh chóng mở ra!

- Vẫn là căn phòng này… Vẫn là bức ảnh cưới này.

Khâu Ý thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng chợt nhớ tới tình cảnh của bản thân lúc này, cô cảm thấy mình của hiện tại còn thảm hơn trong giấc mơ kia nhiều lần.

- Trước khi cô thϊếp đi, Cảnh Hành đã đè cô ra làm đến lần thứ ba.

Anh đè cô xuống bục ngồi cửa sổ, để cô quỳ gối trên đệm của bục ngồi rồi đâm cô từ phía sau.

Tư thế ấy giúp anh tiến vào rất sâu và cũng khiến cho Khâu Ý không có bất kỳ sức lực nào để phản kháng.

Hơn nữa, thông qua hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ, Khâu Ý có thể nhìn thấy rõ nét thứ hàng vừa thô vừa dài kia của anh cắm vào thân thể mình như thế nào và khi rút ra, nó đã ướt đẫm ánh dâʍ ŧᏂủy̠ óng ánh rồi lại tiếp tục tiến vào đầy mạnh mẽ.

Ở lần xuất tinh cuối cùng của anh, Khâu Ý đã chìm vào cơn mê man.

Và sau đó, khung cảnh đã xoay chuyển đến hiện tại.

Khăn trải giường dưới thân đã được thay mới, cả người cô đã được tắm táp sạch sẽ, đồ ngủ cũng đã được đổi.

Nhưng những điều này không thể ngăn cản nỗi khát khao muốn rời giường tìm Cảnh Hành tính sổ của Khâu Ý. Tuy nhiên, cô vừa mới động đậy liền cảm thấy thân thể mình như bị chém thành hai nửa.

Cô đã có cơ hội được trải nghiệm cảm giác sáng hôm sau không xuống nổi giường của các nữ chính trong tiểu thuyết là như thế nào!

Mặc dù đau buốt không thôi nhưng Khâu Ý vẫn gắng gượng bước xuống giường.

Vậy nhưng, cô đi dạo khắp nhà vẫn không thể tìm thấy Cảnh Hành.

Ngay khi Khâu Ý đang suy đoán anh đã đi làm vì hiện giờ là buổi chiều thì cô nhìn thấy mẩu giấy trên bàn anh để lại.

"Tạm thời đi công tác, tối mai về.”

Chữ viết tay của người đàn ông cứng cáp có lực, không khác mấy so với thời đi học và hệt như nét chữ trong giấc mơ vừa rồi của Khâu Ý.

Vừa nghĩ tới giấc mộng ban nãy, toàn thân Khâu Ý lập tức sởn gai ốc.

Thoáng nhìn qua nơi ở mang theo vài phần xa lạ trước mắt mình, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ—Nhân cơ hội này, bỏ chạy!

Vốn dĩ, Khâu Ý định đi tìm Trình Đan Ny.

Nhưng khi cô nói chuyện với Trình Đan Ny, đối phương chỉ trả lời: "Hả? Cậu đến tìm tớ, vậy bạn trai tớ phải ngủ ở đâu?”

Khâu Ý lặng thinh không thốt nên lời. Còn những số liên lạc khác trong điện thoại mình, cô không rõ họ có quan hệ gì với mình nên cũng không tiện liên lạc. Cuối cùng, Khâu Ý đành phải xách vali về nhà mẹ đẻ.

Khi cô mang theo vali thở hồng hộc bò lên tầng bốn, đúng lúc gặp mẹ đang định ra ngoài.

"Đống đồ này là sao?”

Mẹ Khâu ngạc nhiên: "Con về làm chi?”

Khâu Ý không trả lời, yên lặng đi vào bên trong.

"Không đúng, con bị gì hả? Vali này là sao? Con cãi nhau với Cảnh Hành?”

Khâu Ý đặt vali sang bên cạnh, hít sâu một hơi: "Con muốn ly hôn với anh ta.”

Cô vừa dứt lời, cái tát của mẹ Khâu lập tức đáp thẳng xuống gáy cô.