Chương 20: Cố ý đi gặp!

Mẹ Khâu không để tâm đến những gì Khâu Ý nói.

Không những thế, bà còn vội vã mật báo cho Cảnh Hành.

"Hả, đi công tác hả?” Mẹ Khâu nói xong thì hung ác trừng mắt nhìn Khâu Ý, vừa mới quay đầu đã tươi cười trò chuyện với Cảnh Hành: "Con yên tâm, nó đang ở bên đây.”

"Mẹ biết rồi.”

"Được được được, con cứ yên tâm làm việc.”

Cúp điện thoại, mẹ Khâu lập tức đưa tay vỗ đùi Khâu Ý: "Con nhóc chết tiệt, sao vẫn cứ hệt như con nít vậy hả? Tiểu Hành nó phải làm việc vất vả biết mấy, con đừng suốt ngày đi gây rối được không?”

Khâu Ý vô cùng oan ức: "Con nào có gây rối?”

"Con không biết thật à? Mẹ nói cho con biết, với cái tính tình này của con mà vớ được một người như Tiểu Hành đều là nhờ tổ tiên chúng ta phù hộ đấy, con phải thầm thấy vui mừng mới đúng! Con...”

"Con đã làm gì hả mẹ? Nếu mẹ thích Cảnh Hành như vậy thì đến sống với anh ta luôn đi!"

Khâu Ý nói xong, đi thẳng vào phòng, sau đó duỗi tay đóng cửa lại!

Sau hơn mười phút yên lặng, người đứng bên ngoài mới gõ cửa: "Ra ngoài ăn cơm! Cảnh Hành đặc biệt nhờ mẹ nấu đồ ăn cho con này!"

Khâu Ý nằm trên giường, không thèm để ý.

"Con ra đây ăn nhanh lên! Mẹ đi chơi mạt chược đây, không thèm để ý tới con nữa.”

Bà vừa dứt lời, Khâu Ý liền nghe thấy tiếng bước chân dần xa của mẹ mình.

Sau khi sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, Khâu Ý vẫn quyết định cúi người vì đồ ăn.

Sáng nay cô thức dậy không được ăn gì, sau đó lại bị Cảnh Hành hành một trận nên khi đối diện với bát mì thơm ngon mà mẹ nấu, Khâu Ý húp sạch không sót một giọt nào.

Ngay khi cô định đến tủ lạnh tìm trái cây ăn, điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.

Chu Hợp gửi cho cô một địa chỉ nhà hàng.

"Sáu giờ tối mai, chúng ta hẹn gặp nhau ở đây được không?”

Khâu Ý khẽ ngừng vài giây, trả lời: “Được.”

Ném điện thoại qua một bên, cô không còn hứng thú ăn trái cây nữa mà quyết định về phòng mình. Khâu Ý muốn tìm một số thứ kỷ niệm trong năm năm qua.

Thật ra, hiện giờ cô hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng và cảm giác nào với Chu Hợp nhưng vì Cảnh Hành đã nói dối về chuyện này. Hơn nữa, chỉ cần nhắc nhẹ tới Chu Hợp thôi, Cảnh Hành đã dễ dàng bùng nổ. Điều này đã khiến Khâu Ý nảy sinh tâm lý phản nghịch.

-- Anh không cho cô gặp, vậy thì cô sẽ cố tình đi gặp người ta.

Khâu Ý lục tung ngăn kéo của mình nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào mà ngược lại, cô còn tìm được vài cái bαo ©αo sυ trong tủ đầu giường của mình.

Cảnh Hành đúng là cái đồ mặt người dạ thú!

Chẳng thể ngờ, anh lại dám để thứ này trong phòng ngủ của một nàng thiếu nữ như cô!

Khâu Ý thẳng tay vứt nó vào thùng rác rồi lại giơ chân đá văng thùng rác ra xa!

Một buổi tối nhanh chóng trôi qua.

Đối với chuyện cô về nhà ở, dường như mẹ Khâu không vừa mắt chút nào, đến nỗi Khâu Ý phải uất ức hỏi bà rằng mình có phải là con ruột của bà hay không.

Mẹ Khâu trả lời vô cùng dứt khoát: "Không phải, lúc trẻ nhặt trong thùng rác.”

Khâu Ý không thốt nên lời, lặng lẽ cầm quả táo đi về phòng.

5:30 chiều, cô chuẩn bị đi đến điểm hẹn.

Mẹ Khâu vốn đang bận rộn trong nhà bếp, ngay khi nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng bước ra: “Con đi đâu? Sắp đến giờ cơm rồi mà.”

"Con đi ăn với bạn.”

"Bạn nào? Chẳng phải tối nay Cảnh Hành sẽ đến à?”

Bà không nhắc đến thì không sao, vừa nghe được cái tên này, Khâu Ý lập tức tiến thẳng về phía trước không thèm ngoảnh lại. Mẹ Khâu ở phía sau còn nói thêm gì đó nhưng Khâu Ý đã duỗi tay đóng cửa lại.

Nhà hàng Chu Hợp hẹn nằm ngay trong trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố.

-- Nhà hàng kiểu Tây, khung cảnh rất đẹp.

Khi đến nơi, Khâu Ý vừa liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay cạnh cửa sổ.

"Tiểu Ý!"

Chu Hợp cũng nhìn thấy Khâu Ý, anh ta đứng dậy mỉm cười nhìn cô.

Khóe miệng Khâu Ý giật giật: "Tôi đến trễ sao?”

"Không có, do anh đến sớm.”

Vừa nói, Chu Hợp vừa định bước qua kéo ghế giúp cô, Khâu Ý liên tục xua tay từ chối: "Không cần không cần, tôi tự làm được.”