Chương 23: Ôi cái sức quyến rũ chết tiệt này

Khâu Ý nhất quyết không muốn trở về với Cảnh Hành, ba mẹ cô cũng hết cách. Còn Cảnh Hành lại bày ra vẻ mặt rất "Tri kỉ" mà tỏ vẻ rằng mình lái xe từ đây đến chỗ làm chỉ tốn 40 phút trong trường hợp không kẹt xe nên ngay sau đó, anh quyết định sẽ ở bên này với Khâu Ý thêm vài ngày.

Dáng vẻ dịu dàng kia suýt nữa đã khiến người ta trao cho anh cờ vinh danh người chồng thập tam hiếu.

Cũng vì vậy, hình tượng ra vẻ, kiêu căng của Khâu Ý càng thêm nổi bật.

Trước khi đi ngủ, mẹ Khâu còn quở trách cô một trận, lúc này mới bị ba cô kéo vào phòng ngủ.

Khâu Ý chăm chú nhìn vào điện thoại của mình, hoàn toàn không để tâm mẹ mình nói gì.

Trên màn hình là lịch sử trò chuyện của cô và Chu Lộ.

Trước kia, cô và Chu Lộ ít khi chuyện trò nhưng cô nhớ rõ Chu Lộ là người rất bình dị gần gũi. Thế nhưng, thái độ hiện giờ của cô ấy ở dầu dây bên kia điện thoại đã trở nên lạnh lùng hơn rõ rệt.

Nhưng Khâu Ý cũng có thể hiểu được. Dù sao, trong mắt Chu Lộ, cô chính là người đã cướp mất người trong lòng của cô ấy.

Trong lúc Khâu Ý vắt óc suy nghĩ xem nên tìm lý do gì hợp lý nhất để hẹn gặp Chu Lộ rồi thăm dò suy nghĩ của đối phương, Cảnh Hành bước vào.

Khâu Ý lập tức tắt điện thoại, giương mắt nhìn anh chằm chằm.

Anh vừa tắm xong, trên tóc còn có mấy giọt nước rơi xuống. Người đàn ông không để ý đến ánh nhìn chằm chằm của Khâu Ý mà ngồi xổm xuống, mở vali của mình ra.

"Anh muốn làm gì?”

Khâu Ý có dự cảm không tốt, đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn khoảng cách giữa mình và cửa rồi lại nghĩ nếu hiện giờ cô lao ra kêu cứu thì mẹ cô có quan tâm đến cô hay không nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, Cảnh Hành đưa cho cô một cái túi.

Màu hồng, trên đó còn có một cái nơ.

Khâu Ý trở tay không kịp, cô đưa mắt nhìn anh.

"Quà tặng em.” Anh thì thầm: "Không phải trước đây em nói em muốn có một chiếc cốc thủ công à? Anh đã mua nó tại một cửa hàng nhỏ ở thành phố Lý, anh biết em sẽ thích nó.”

Khâu Ý ngẩn người, thành thật đưa tay nhận chiếc túi.

Chiếc cốc được chế tác tinh xảo, trên đó là hoa văn gấu dâu Khâu Ý thích.

Trong khi Khâu Ý nghiêm túc ngắm nhìn chiếc cốc, Cảnh Hành ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay định kéo quần ngủ của cô xuống.

Khâu Ý suýt nữa đã đánh rơi chiếc cốc kia, vội dùng đôi mắt khϊếp sợ nhìn anh: "Anh làm gì vậy hả?”

“Bôi thuốc cho em.”

"Không cần!"

Khâu Ý từ chối không chút do dự. Sau khi nhìn cô một hồi, Cảnh Hành đặt thuốc mỡ xuống bên cạnh: "Vậy em tự bôi đi.”

"Nghỉ ngơi sớm chút! Em cứ yên tâm, tối nay anh ngủ sô pha.”

Lời Cảnh Hành nói khiến Khâu Ý ngây ra.

Mà lúc này, điện thoại của Khâu Ý vừa vặn rung lên, Chu Lộ chủ động gửi tin nhắn cho cô: "Hôm nào rảnh hẹn nhau ăn một bữa nhé?”

Ánh mắt Khâu Ý thoáng chốc sáng lên. Khi Cảnh Hành định xoay người đi ra ngoài, cô vội níu anh lại!

Bước chân Cảnh Hành lập tức dừng lại.

Khâu Ý cũng ý thức được hành động của mình có chút lỗ mãng, cô tạm dừng giây lát mới nói: "Ba mẹ tôi cũng ở đây, nếu ngày mai mẹ tôi biết tôi bắt anh ngủ trên sô pha, chắc chắn mẹ sẽ trảm tôi mất.”

Cảnh Hành nheo mắt.

Khâu Ý mím môi, kéo chăn đắp lên người mình, nhân tiện vẽ ra đường ranh giới chết chóc: "Anh ngủ ở bên đó. Nếu anh còn dám chạm vào tôi, chắc chắn ngày mai tôi sẽ lôi anh đến cục dân chính.”

Cảnh Hành nhìn cô một lúc, đột nhiên bật cười.

Nghiêm túc mà nói, cho dù Khâu Ý biết rõ mình không thích anh nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Cảnh Hành, cô vẫn hoảng hốt trong chốc lát.

-- Anh rất đẹp trai.

Quả không hổ danh là nam thần học đường. Lúc này, mái tóc của anh mềm mại, cộng thêm nụ cười nơi khóe miệng cùng đôi mắt sáng lấp lánh kia, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều…

Nhưng thất thần cũng chỉ là chuyện trong vài giây, Khâu Ý nhanh chóng hồi tỉnh, cô cắn răng dịch sang bên cạnh.

Cảnh Hành nhanh chóng quay lại, sau đó thoáng nhìn thuốc mỡ bên cạnh: "Hay là... Anh bôi giúp em nhé?”

"Không là không!"