Chương 41: Kẻ trộm

Nụ hôn ập đến bất ngờ khiến Khâu Ý sững sờ hồi lâu.

Tuy nhiên, có vẻ như Cảnh Hành không hề có ý định làm gì khác. Sau khi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ môi cô, anh buông Khâu Ý ra.

Lòng bàn tay anh vẫn áp lên má cô, khóe môi cong cong: "Ừm, không nhắc nữa.”

Dáng vẻ đắc ý đó khiến Khâu Ý cảm thấy tức giận, cô cắn môi nói: "Lúc đó chỉ là phản xạ có điều kiện thôi. Đã lâu như vậy rồi, ngay cả mẹ anh còn không nhớ, chỉ có mình anh nhớ..."

"Lỗi của anh, anh sẽ cố gắng xóa sạch ký ức này.”

Cảnh Hành nói thế nhưng nụ cười tươi trên khóe miệng đã bán đứng lời anh nói.

Khâu Ý không tranh cãi với anh nữa mà nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Về tới nhà, Cảnh Hành phân loại những thứ mình mang về rồi cất chúng vào tủ lạnh, còn Khâu Ý thì ngây ngốc ngã xuống sô pha.

Khi Cảnh Hành đi đến, anh đưa cho cô một quả đào đã rửa sạch: "Ăn đi.”

Khâu Ý không từ chối.

Cảnh Hành ngồi xuống bên cạnh cô: "Ngày mai là chủ nhật, chúng ta đi xem phim nhé?"

Khâu Ý lắc đầu: "Tôi muốn ngủ.”

Cảnh Hành nhanh chóng nói tiếp: "Xem phim xong thì đi ăn thịt nướng?”

Động tác nhai đào của Khâu Ý chợt dừng lại. Sau đó, cô bỗng cảm thấy quả đào trong tay mình đã mất hết sự thơm ngọt.

Tiếp tục nhìn Cảnh Hành: "Anh cố ý đúng không?"

Cảnh Hành chỉ mỉm cười: "Vậy có đi hay không?"

Khâu Ý cắn môi. Đột nhiên, cô vươn tay véo eo mình: "Bây giờ tôi bao nhiêu kí?”

"Hả?”

Không đợi Cảnh Hành trả lời, Khâu Ý đã nhét quả đào trong tay cho anh rồi lấy cái cân điện tử bên cạnh ra.

Khi nhìn thấy con số trên đó, hai mắt cô lập tức tối sầm!

"Lúc thi tốt nghiệp, tôi chỉ nặng bốn mươi hai kí rưỡi thôi đó!"

Cô nhìn Cảnh Hành trân trân: "Năm năm qua anh cho tôi ăn cái gì mà tôi biến thành cái dạng này thế?"

Cảnh Hành đi tới, dìu cô bước ra khỏi cái cân.

"Chẳng phải như vậy rất tốt sao? Anh thấy em phải béo thêm chút nữa mới đẹp.”

"Đẹp quái gì!” Khâu Ý tức giận đẩy anh: "Anh đi mau, tôi không ăn.”

Nụ cười nơi khóe miệng Cảnh Hành càng lúc càng sâu, anh vỗ vỗ lưng cô: "Thật sự rất đẹp. Anh thích lắm!”

Giọng nói của anh trầm thấp kết hợp với đôi mắt sáng ngời đó khiến Khâu Ý vô thức xuất thần.

Lúc này, Cảnh Hành cũng cúi đầu.

Nụ hôn thoảng hương đào dường như đã làm mùi hương cả căn phòng thay đổi.

Màu hồng phấn xen lẫn sự ngọt ngào.

Sau đó, cô được Cảnh Hành theo đà bế vào phòng ngủ.

Ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu những âm thanh chồng chéo không dứt, những tiếng rêи ɾỉ cùng với tiếng hô hấp nặng nề đã tiếp diễn đến tận một hai giờ sáng.

Khâu Ý còn chưa tỉnh ngủ đã bị Cảnh Hành lay dậy.

"Sắp trễ giờ xem phim rồi.” Anh thấp giọng dỗ dành: "Về rồi ngủ tiếp nhé."

Cô thích nhất chính là phim ảnh cùng với thịt nướng thơm ngon không gì sánh được.

Khi Cảnh Hành lái xe đưa cô về nhà, Khâu Ý chợt cảm thấy cuộc sống hiện tại... Có vẻ không tồi chút nào.

Tất nhiên, những suy nghĩ đó chỉ là thoáng qua.

Đêm đó, tin nhắn của Chu Lộ đã đánh cô quay về hiện thực.

"Chẳng phải lần trước cậu hẹn chúng ta đi ăn riêng một bữa sao? Ngày mai được không?”

Khâu Ý nhìn dòng chữ trên màn hình rồi cảm thấy rằng trong hai ngày qua, bản thân cô đã hành động chẳng khác nào một tên trộm cả.

Một tên trộm đã đánh cắp thứ hạnh phúc đáng lẽ ra phải là của Chu Lộ.

Mặc dù Cảnh Hành nói anh không thích Chu Lộ nhưng trong mắt Khâu Ý và thậm chí là cả Chu Lộ, hai người họ hẳn phải là một cặp.

Hơn nữa, Chu Lộ vẫn luôn chờ đợi anh.

"Em nhìn gì thế?”

Cảnh Hành vừa điện ba mẹ xong. Khi đi vào, anh vô tình nhìn thấy Khâu Ý đang sững người ở đó.

Lúc này, Khâu Ý mới cất điện thoại, sau đó khẽ lắc đầu.

Cảnh Hành đi tới xoa mái tóc cô, nói: "Sáng mai em muốn ăn gì? Anh mua cho em.”

Khâu Ý mím môi: "Anh không đi làm sao?”

"Kịp mà." Anh trả lời: "Hoành thánh được không? Cửa tiệm ở phố bên cạnh.”