Chương 47: Bánh kem

Nhìn thấy nụ cười của anh, Khâu Ý chợt cảm thấy khó thở.

Sau đó, cô chậm rãi nói: "Anh không sai.”

"Vậy thì vì cái gì?”

Khâu Ý hít sâu một hơi: "Không vì gì cả, không phải lúc trước tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi mất trí nhớ, cũng có thể là tôi đã xuyên đến đây. Bây giờ tôi... Không phải là Khâu Ý 23 tuổi. Vì vậy, tôi không yêu anh.”

Cô một hơi nói hết tất cả suy nghĩ của mình.

Cảnh Hành nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng dần dần tan biến.

Kế đó, anh khẽ “Ừm” một tiếng: "Thì ra đó là lý do tại sao em lừa gạt anh, để anh đi gặp Chu Lộ.”

"Em không yêu anh nên mới đẩy anh sang người khác phải không? Em đã bao giờ hỏi anh rằng anh có thích cô ấy hay không chưa?”

Khâu Ý cắn môi: "Tôi... Tôi cảm thấy cô ấy rất thích anh, nếu như hai người... Nếu hai người ở bên nhau, như vậy sẽ tốt cho anh.”

"Tốt?” Cảnh Hành lại cười nhưng trong mắt không hề mang chút sự vui vẻ nào.

Anh nói: "Em không yêu anh nên mới không muốn ở bên anh, vậy tại sao em lại cho rằng rằng anh sẽ tốt hơn khi ở bên một người mà anh không thích?”

Khâu Ý á khẩu không thể trả lời.

Cảnh Hành đứng dậy, bước hai bước đến gần cô.

Hành động đó khiến sắc mặt Khâu Ý thoáng chốc thay đổi. Một vài ký ức tồi tệ lập tức ập đến, cả người cũng theo đó lùi lại vài bước.

Dáng vẻ tránh như tránh tà của Khâu Ý khiến Cảnh Hành cảm thấy chói mắt vô cùng.

Mấy hôm trước, cô bất ngờ hỏi anh tại sao anh thích cô.

Cảnh Hành đã nói thật với cô.

Thật ra, khi nghe được câu hỏi của Khâu Ý, trong lòng anh dâng lên cảm giác vui mừng, bởi vì... Cuối cùng, cô đã bắt đầu để ý đến những chuyện trước kia của họ.

Vả lại, những ngày này, bọn họ sống chung rất vui vẻ.

Mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ lộ ra đôi chút cảm xúc xoắn xuýt nhưng Cảnh Hành lại nghĩ rằng cô đã chấp nhận chuyện bản thân đã kết hôn với anh rồi.

Anh cũng tin rằng thông qua những mảnh ghép hàng ngày, cô sẽ nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa họ và sẽ... Yêu anh lần nữa.

Nhưng bây giờ, Cảnh Hành chua chát phát hiện ra... Không phải vậy.

Cô chỉ làm cho có lệ mà thôi.

Cô đã lên kế hoạch cho sự kiện tối nay kể từ hôm thứ hai, khi mà cô nhắc đến buổi hòa nhạc với anh.

Bước chân của Cảnh Hành tiến về phía trước rồi dừng lại.

Sau đó, anh nói với giọng khàn khàn: "Khâu Khâu, lần trước em nói em không biết em đã làm gì sai mà ông trời lại trừng phạt em như thế. Vậy bây giờ anh cũng muốn hỏi, anh đã làm gì sai ư?”

Đến nỗi chỉ sau một đêm, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Khâu Ý không trả lời được.

Cảnh Hành không nói nữa. Sau khi liếc nhìn cô, anh dứt khoát xoay người.

Khâu Ý đóng băng tại chỗ, không hề chuyển động.

Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Khâu Ý mới xem như tỉnh táo lại.

-- Trong nhà, chỉ còn lại mình cô.

Hai chân Khâu Ý đột nhiên mềm nhũn, cả người chậm chạp ngồi xuống sàn.

Một lúc sau, dường như nhớ ra điều gì đó, cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Chu Lộ muốn hỏi cô ấy xem tối nay đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tin nhắn của cô không gửi đi được.

Cô bị Chu Lộ chặn.

Dấu chấm than màu đỏ chói khiến trái tim Khâu Ý hẫng mất một nhịp. Tiếp theo đó, cô thẳng tay ném điện thoại sang bên cạnh.

Sau khi liên tục điều chỉnh hô hấp, Khâu Ý đứng dậy.

Sau đó, cô nhìn thấy chiếc bánh sô cô la được đóng gói đẹp mắt ở trên bàn.

Khâu Ý dễ dàng nhận ra hộp bánh quen thuộc không hề đổi khác này, đó là cửa hàng bánh ngọt mà cô đã ăn từ nhỏ đến lớn.

Trong bữa lẩu tối nay, Khâu Ý không ăn được bao nhiêu. Vì vậy, lúc này, cô không hề do dự mà mở hộp bánh ra.

Nhưng vừa mới cắn được một miếng, nước mắt Khâu Ý bỗng tuôn rơi.