Chương 1: Cãi nhau.

Năm nay thành phố Nghi nóng hơn mọi năm. Đến tận giữa tháng chín, cái nắng gắt cuối hè vẫn còn dai dẳng.

Giữa trưa, từng đợt gió nóng hầm hập quét đến, nóng bức tưởng chừng như muốn đem người nướng lên. Đến lúc này chạng vạng tối, nhiệt độ mới giảm đi một chút.

Ninh Chi ôm cặp sách vào lòng, đứng trước một cái cột điện trụi lủi chờ người. Đứng chờ có chút nhàm chán, cô liền hướng mắt nhìn các tờ giấy quảng cáo dán chi chít trên cột điện đọc hết một lượt. Các mẩu quảng cáo nhỏ, nào là bẻ khóa thuê, thông cống thoát nước, xin con cái với số tiền lớn,… một chữ cũng không bỏ sót, nghiêm túc xem xong. Còn phát hiện vài lỗi sai chính tả trong các mẩu quảng cáo nữa.

Lẽ ra vào thời điểm này mọi ngày, Ninh Chị vốn đang ngồi trên xe buýt số 221 để về nhà.

Còn hôm nay cô vẫn đứng ở đây là để bồi cô bạn cùng bàn Diêu Thanh Thanh đi xỏ lỗ tai. Nhưng mà tiệm xỏ lỗ tai kia không gian rất nhỏ mà người lại đông, cô chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.

Ánh mắt cô lại hướng lên trên, dừng lại ở biển quảng cáo màu sắc rực rỡ đầu tiên. “Vợ tôi không thể thụ thai vì sức khỏe yếu, hiện tôi đang tìm một cô gái xinh đẹp hiến cho một quả trứng. Hậu tạ là 200.000 nhân dân tệ. Số liên lạc là 13725 ..."

Ninh Chi đọc mà đôi mày nhăn lại, cô mở cặp lấy ra một cái bút màu đen, kiễng chân, vươn cánh tay trắng nõn lên. Sau đó nặng nề tô đè lên dãy số điện thoại kia, đến mức một con số cũng đều không nhìn rõ.

Nghĩ nghĩ một chút, cô lại bôi đen cả số điện thoại xin của phú bà xin con kia.

Xong việc, Ninh Chi bỏ lại bút vào cặp sách, lại nhàm chán mà nhìn khắp nơi xung quanh.

Con phố này cách trường học của cô mấy trạm xe buýt nhưng nó cách trường nghề của Trần Dã tương đối gần, không biết có thể vô tình gặp phaie anh không.

Có lẽ… cũng không thể nào trùng hợp đến thế đi.

Vai cô trùng xuống, trong ngực nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.

Đang suy nghĩ lung tung thì một bóng đen che trước mặt cô, Ninh Chi ngẩng đầu nhìn liền bắt gặp một nam sinh cười hì hì với cô.

Nam sinh nhuộm một đầu tóc màu xanh lam rực rỡ, trên cổ đeo một sợi xích bạc, nhìn qua là biết thành phần xã hội bất lương, không đứng đắn.

“ Ai, bạn học nhỏ!” Nam sinh cong môi, nở một nụ cười tự cho là vô cùng tuấn tú soái khí, “ Tôi thấy cậu đứng ở đây một hồi lâu rồi, đang đợi ai đó sao?”

Bỗng dưng có người lạ bất ngờ nhảy ra, Ninh Chi vốn không muốn để ý, nhưng giáo dưỡng không cho phép, vẫn là gật đầu một cái.

Nam sinh cười rộ lên, được một tấc lại muốn tiến một thước:

“ Bạn học, làm quen một chút nhé, anh tên Từ Phi, em gái tên là gì thế?”

Ninh Chi thực không muốn trả lời người này, vừa đúng lúc cô thấy Diêu Thanh Thanh bấm lỗ tai xong đang bước ra khỏi tiệm.

“ Tớ còn tưởng rằng sẽ rất đau cơ, nhưng không ngờ chỉ như bị muỗi đốt ấy...”

Diêu Thanh Thanh còn chưa kịp dứt lời đã bị Ninh Chi túm lấy kéo đi. Cô có chút ngốc, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra: “ Ninh Chi, sao thế?”

Ninh Chi chưa kịp trả lời, nam sinh kia đã hai ba bước tiến lên, trực tiếp chặn đường hai cô.

“ Đừng nóng vội, anh mang hai em đi chơi nha.” Hắn cười đắc ý, “Vùng này là địa bàn của anh nha.”

Nói xong, hắn duỗi tay định nắm lấy tay Ninh Chi, còn chưa kịp chạm vào, đột nhiên có một cái gì đó đập vào bàn tay hắn, đau đến mức khiến hắn co rụt tay lại.

"Keng, lạch cạch ——"

Lại một âm thanh nặng nề vang lên, lon Pepsi rơi xuống đất, lăn thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại cạnh đôi giày thể thao màu đen của thiếu niên.

Ninh Chi đưa mắt nhìn qua. Thiếu niên cắt đầu đinh, dáng người cao dáo, chân dài, mặc áo thun đen, lộ ra cánh tay rắn chắc, thon gọn.

Lông mày rậm nhíu lại, lạnh lùng.

Từ Phi chửi tục một tiếng, quay đầu sang định chửi tên vừa ném lon nước thì nghẹn lại.

Từ Phi học ở trường trung học dạy nghề ở gần đây. Mà ở trường nghề ấy không ai là không biết đến Trần Dã.

Trần Dã ở trường không phải là kiểu đại ca côn đồ dương oai tác quái, ngược lại, cậu ta rất ít nói. Nhưng mà mấy kẻ chọc tới đầu cậu ta thì đều có kết cục không tốt lắm.

Trần Dã đánh nhau vô cùng tàn nhẫn, là dạng mà đánh nhau liều mạng như không muốn sống nữa.

Trần Dã bước lại gần, cúi đầu nhìn Từ Phi, môi mỏng nhếch lên, giọng nói nặng nề, trầm khàn lạnh lùng: “ Còn không cút, muốn chết?”

Từ Phi sợ đến mức rùng mình một cái.

Đồng thời cũng vô cùng hoang mang. Hắn chỉ là ở ven đường trêu đùa mấy bạn học ngoan hiền một chút, làm sao như thế nào lại chọc tới Trần Dã rồi.

Trong ấn tượng của hắn thì vị lão đại này không phải là kẻ thích xen vào chuyện của người khác!

Nhưng hắn cũng không dám hỏi, vô cùng nghe lời xách mông cút.

Trần Dã lúc này mới rũ mắt nhìn gương mặt của Ninh Chi, bất quá chỉ dừng vài giây liền dời mắt đi chỗ khác.

Sau đó một chữ cũng không nói, nhấc chân rời đi. Hai má Ninh Chí hơi phồng lên, trong lòng rất tức giận, lại có chút ủy khuất.

Đây là cái thái độ gì, chẳng phải chỉ là cãi nhau một chút thôi, anh thật sự muốn coi cô như người xa lạ sao?!

Lại có mấy tên con trai nữa bước ra từ quán net đi tới.

Rõ ràng là cùng một bọn với Trần Dã, vài người khoác vai nhau cười cười nói nói, đi về hướng Trần Dã.

Khi đi ngang qua Ninh Chi, ánh mắt của mấy người họ không tránh khỏi dừng ở trên mặt cô một lúc.

Đều là nam sinh 17-18 tuổi, đối với mấy cô gái xinh đẹp rất khó có sức chống cự, huống chi cô gái này còn rất xinh đẹp.

Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh mùa hè màu xanh trắng, mái tóc đuôi ngựa thì buộc cao. Khí chất sạch sẽ thuần khiết, không hòa hợp với môi trường hỗn loạn xung quanh.

Thực sự rất giống tiểu tiên nữ.

“ Này, cô gái này sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt thế? Hình như là tôi đã gặp qua ở đâu rồi.” Tiết Bân nghi hoặc nói thầm.

“ Cậu thôi đi, cái kịch bản tán tỉnh nhìn quen mắt này nó đã không lưu hành từ thời Internet 2G rồi! Ha ha ha.”

“Không phải! Tớ thật sự cảm giác đã gặp qua ở đâu đó rồi!”

Tiết Bân có chút bướng bỉnh, vò đầu bứt tai hồi lâu không nghĩ ra, anh chạy tới chỗ Ninh Chi: “"Anh nhìn em thật sự thấy rất quen, em có nhớ chúng ta đã gặp nhau rồi không?"

Ninh Chi mờ mịt lắc đầu.

Tiết Bân gãi gãi đầu, tóc sắp trọc tới nơi, đột nhiên trong đầu lóe lên.

Khoảng nửa năm trước, một đám người bọn họ tụ tập ở tiệm nét “đại khai sát giới” tàn sát trong game thì bỗng nhiên TRần Dã treo máy, cầm điện thoại di động trên bàn rồi chạy vội ra ngoài.

Đó là đêm mùa đông cực lạnh, mưa gió bão bùng, Trần Dã cầm cái ô vọt vào màn mưa. Tiết Bân không yên tâm, cũng vọt chạy theo.

Chạy qua chạy lại mấy đoạn đường, cuối cùng dừng lại trước quán cơm mà buổi trưa bọn họ tụ tập ăn trưa. Nhân viên phục vụ đưa cho Trần Dã một cái ví. Nhân lúc Trần Dã mở ví kiểm tra, Tiết Bân liếc nhìn bên trong ví. Trong đó không có đáng bao nhiêu tiền, thậm chí tiền gọi xe đi xe lại cũng không đủ. Tuy nhiên, có một bức ảnh khiến cậu rất ấn tượng.

Ảnh chụp một cô gái nhỏ, trông như đang học cấp hai. Cô gái mặc một chiếc váy liền màu xanh lục, buộc óc đuôi ngựa, đôi mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, gương mặt vẫn còn vương nét trẻ con, chiếc má lúm sâu như một xoáy nước mềm mại. Bộ dáng xinh đẹp thanh thuần.

“ A A A! Tớ nhớ, lần trước tớ đã thấy ảnh của bạn trong ví của anh Dã…”

Còn chưa kịp nói dứt lời trên đùi đã bị đpạ một cái. Giọng của thiếu niên trầm lạnh, có chút uy hϊếp: “ Nói nhảm nhiều như vậy, còn muốn đi chơi bida không !”

“….”

Tiết Bân không dám tiếp tục tra hỏi nữa.

*

Trời bắt đầu tối hẳn, hai người đi về hướng của trạm xe buýt.

Dọc đường đi Ninh Chi có chút trầm mặc.

Diêu Thanh Thanh thì cho rằng vừa rồi do cô bị cái tên côn đồ kia dọa sợ, nêm cũng không cảm thấy kỳ quái ở đâu.

Ngược lại, lại nghĩ đến nam sinh vừa rồi hăng hái xông ra làm việc nghĩa, gương mặt kia, đôi chân dài kia có thể nói là tuyệt vời vô cùng.

Trên người nam sinh ấy còn có một loại khí chất lãnh khốc, hơn nữa anh còn đẹp trai hơn nhiều mấy nam sinh hay đi tán tỉnh con gái trong trường bọn họ!”

“ Thanh Thanh.”

Diêu Thanh Thanh còn đang suy nghĩ về khuôn mặt tuấn tú đến đáng sợ của nam sinh kia, đột nhiên nghe thấy Ninh Chi gọi mình, cô quay đầu lại đáp: “A, gì thế?

Ninh Chi nhìn cô, đôi mắt hạnh hoang mang bối rối hỏi: “ Nếu như cậu cãi nhau với ai đó mà người ta từ chối nói chuyện với cậu thì cậu làm thế nào để hòa giải vậy?

" Hả? "Diêu Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Ninh Chi.

Đèn đường lúc này đã sáng, hai người vừa đúng lúc đứng dưới ánh đèn.

Thiếu nữa da thịt trắng nõn như sứ, đôi mắt sáng đựng đầy vẻ hoang mang, buồn rầu, đôi mày đẹp đẽ cũng nhẹ nhàng nhíu lại.

Cái gọi là nhìn mỹ nhân dưới ngọn đèn chính là ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lên khuôn mặt mềm mại trắng nõn như sứ tốt của Ninh Chi, lại có chút cổ điển cùng vài phần nhu nhược động lòng người.

Cho dù đã học cùng bàn hơn một năm, nhưng trong chốc lát Diêu Thanh Thanh vẫn sững sờ nhìn chằm chằm cái nhan sắc ấy.

Chờ lấy lại tinh thần, Diêu Thanh Thanh suy nghĩ một lát, liền đề nghị: “Nếu là con gái, mua một món quà nhỏ rồi chủ động đem tặng, nhẹ nhàng nói vài câu thì hẳn sẽ không thành vấn đề.”

Ninh Chi trầm ngâm gật gật đầu, lại hỏi: “Nếu là con trai thì sao?”

“Nếu là con trai ấy hả?” Lần này Diêu Thanh Thanh trả lời rất ngắn gọn, không cần suy nghĩ: “Vậy thì bạn có thể mặc kệ anh ta đi!”

Ninh Chí:?

Nhìn tiểu mỹ nhân dưới ánh đèn đường, trong mắt Diêu Thanh Thanh lộ ra vẻ kiên định.

Giọng nói của cô ấy cao vυ"t và đầy nội lực, giọng điệu rất tự nhiên: “ Ninh Chi, cậu lớn lên xinh xắn dễ thương như vậy, lại có chàng trai dám cãi nhau, giận dỗi với cậu, tức là anh ta mù quáng! mù quáng, anh ta là đồ ngốc! "

" Mẹ tớ không bao giờ cho phép tớ chơi với mấy ngốc tử từ khi tớ còn nhỏ. Ninh Chi bạn cũng vậy, đừng chơi với kẻ ngu!"

Ninh Chi " ... "

" Bất quá. " Diêu Thanh Thanh hai má ửng hồng, cô có chút ngượng ngùng nói: "Nếu như nam sinh kia cũng chính trực, dũng cảm, đẹp trai như anh trai vừa giúp đỡ chúng ta thì chúng ta hãy rộng lòng tha thứ.

“ Rốt cuộc lớn lên đẹp trai soái khí như thế.” Cô đỏ mặt cười," Anh ta ngốc một chút cũng không phải vấn đề lớn gì. "

Ninh Chi:" ... "

--------

Các bạn đọc truyện vui vẻ và cmt cảm nghĩ, nhận xét để mình tiếp thu với nhé. Cảm ơn rất nhiều ạ.