Chương 2: Giận dỗi.

“ Tạm biệt, tớ về trước đây.” Ninh Chi mỉm cười vẫy tay với Diêu Thanh Thanh rồi quẹt thẻ lên xe buýt. Giờ cao điểm đã qua nên trên xe tương đối vắng.

Ninh Chi đi xuống ghế cuối cùng, ngồi sát vào trong cùng dựa vào cửa sổ.

Dọc đường phố xá sáng lên với đủ loại màu sắc của bảng hiệu, đèn flash, đèn neon lóa mắt. cô cặp sách vào long, cúi đầu nhìn chú chó Corgi nhỏ treo trên móc khóa dây cặp. Ngón tay vô thức véo má chú chó nhỏ.

Năm ấy khi cô vẫn đang học sơ trung, Trần Dã dẫn cô vào khu trò chơi điện tử và đổi nó cho cô.

Ninh Chi nhớ rõ đó lúc đó là đêm Bình An, chủ nhiệm lớp đại phát từ bi cho nghỉ lớp tự học buổi tối.

Đêm đó tuyết rơi, đó là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy. Khi ra khỏi cổng trường cô liền nhìn thấy Trần Dã ngồi trên xe máy đợi mình.

Những bông tuyết trắng rơi xuống như những chiếc lông vũ trắng xóa.

Ninh Chi đội chiếc mũ bảo hiểm hơi rộng, vòng tay quanh eo rồi đút tay vào túi áo khoác da của anh.

Gió lạnh rít qua đầu, tuyết cũng theo đó thổi tới nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào, đôi mắt sáng rõ tràn đầy vui vẻ và phấn khích.

Trần Dã mang cô đi tới khu trò chơi điện tử chơi toàn bộ các trò trong đó. Cuối cùng, bọn họ dùng tích điểm đổi lấy hai chú chó Corgi nhỏ. Lúc đó Ninh Chi liền treo vào cặp sách của cô. Sau khi vào trường trung học dạy nghề, Trần Dã không bao giờ treo nó trong cặp sách của mình, vì vậy cô Ninh Chi muốn treo chiếc còn lại vào chìa khóa của anh. Và tất nhiên là đã bị từ chối một cách dứt khoát.

Đã thế còn bị anh véo má, hung hăng dạy dỗ: “ Em muốn anh treo cái thứ này lên cặp để bị cười nhạo ở trường sao? Cô gái nhỏ nhà ta có dã tâm như vậy sao hả?!

Ninh Chi bị nhéo má không hề tức giận sợ hãi, cô cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong híp lại, giọng nói ngòn ngọt làm nũng: “ Treo đi mà, anh nhìn xem cái này đáng yêu mà.”

Trần Dã cúi đầu liếc nhìn cái mông mập mạp của con chó, lại nhìn nụ cười ngốc nghếch của nó.

Anh nhíu mày, giọng điệu cực kì ghét bỏ: “ Cũng đáng yêu một tí….”

Định theo thói quen buột miệng mấy câu chửi thề, nhưng anh kịp dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt trong veo như nai con của cô gái.

Trần Dã mất tự nhiên ho một cái, ngượng ngùng thay đổi giọng: “ Đáng yêu cái búa ấy!”

“ Kít!!” Tài xế đột ngột phanh gấp, mấy người hành khách đang nắm tay vịn suýt ngã nhào. Không gian trong xe vốn an tĩnh bỗng ồn ào, tiếng trách móc chửi bới ầm ĩ.

“ sao lại thế này, anh có có biết lái xe không đấy!”

“ Ai, thật là xấu hổ, xin lỗi, xin lỗi.” Người tài xế tính khí tốt liền cười cười xin lỗi.

Ninh Chi cũng bị cụng đầu, hơi đau một chút, cô đưa tay lên xoa xoa vết thương.

Dòng suy nghĩ cũng vì vậy mà bị gián đoạn, cô thở dài, tim như bị tắc nghẽn..

Mối quan hệ giữa hai người trước đây vốn dĩ rất tốt.

Cho nên ba tháng trước, trong lúc cãi vã, câu nói cuối cùng cô mà cô nói đó là: "Em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa!" nhưng sao có thể thật sự không để ý tới.

Ngẫm lại thì cũng nên biết đó là lời nói lúc giận dỗi. Thế nhưng mà anh ấy lại coi đó là thật!

Kính cửa sổ xe buýt phản chiếu gương mặt sưng lên vì tức giận của cô gái.

Ninh Chi quay đầu lại, giơ ngón tay lên viết lên mặt kính:

- Trần Dã là kẻ xấu xa!!

**

Tối nay, sân bida có vẻ hơi ồn ào, ầm ĩ. Trần Dã thậm chí còn không lên chơi, anh ngồi lì trên ghế sô pha rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại. thỉnh thoảng ngón tay lại thản nhiên lướt vài cái.

Tiết Bân, Thành Nhất Minh cùng Phó Khải, ba tên này cãi nhau chí chóe hồi lâu cũng biết mệt, quăng cây cơ sang một bên, ngồi xuống cạnh Trần Dã.

“ Anh Dã, chơi một ván không?” Tiết Bân hỏi.

“Không có hứng thú.” Trần Dã nhạt nhẽo cự tuyệt.

Ba người bọn họ đều cảm thấy đêm nay anh Dã có vẻ không cao hứng, nhưng cụ thể không vui vì cái gì thì họ cũng rõ.

Ba người mở máy chơi game, anh một câu tôi một câu lại ầm ĩ một góc. Nói tới nói lui lại nhắc tới cô gái xinh đẹp ban nãy. Thành Nhất Minh cảm thán: “ Nữ sinh ở gần tiệm net vừa rồi mặc đồng phục Trung học số 1 xinh thật đấy.”

“Đúng không, Bân tử?”

Đột nhiên bị nhắc đến tên, Tiết Bân len lén nhìn Trần Dã.

Gương mặt thiếu niên lạnh nhạt, như thể anh hoàn toàn không nằm trong chủ đề của họ, nhưng nếu nhìn kỹ, rõ ràng có thể thấy lông mày của anh đang cau lại.

Tiết Bân không hiểu Trần Dã đang nghĩ gì nên cậu chỉ ậm ừ một cách mơ hồ.

Phó Khải cũng nhớ lại giây phút kinh diễm thoáng qua ấy.

Gương mặt kia quả thật rất đẹp, lại còn khí chất thanh thuần ngoan ngoãn toát ra từ xương cốt nữa. Bất quá….

“ Cô gái đó đến từ trường Trung học số 1 a” với sự hiểu biết của cậu thì, “ Cái dạng học sinh ngoan ngoãn này sao có thể nguyện ý cùng chúng ta chơi một chỗ.”

Trường Trung học số 1 là trường cao trung tốt nhất thành phố Nghi. Phó Khải có cô em họ không đạt thành tích cao trong kì thi tuyển sinh trung học, phải nộp tận mười vạn mới nhập học được.

Kể từ đó, vào những dịp giao thừa hay nghỉ lễ, đứa em họ này lại vênh mặt kiêu ngạo, cứ như một chân bước vào cổng Đại học Thanh Bắc, mắt cứ nghếch lên không để ai vào mắt.

Thành Nhất Minh lại nói : “Người ta ngày nào cũng lên lớp, làm bài tập còn chúng ta thì suốt ngày trốn tiết đánh nhau. Hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Nếu mà muốn tìm một học sinh ngoan như họ để yêu thì tốt hơn là nên nằm mơ. Sau tất cả thì trong mơ cái gì mà chẳng có.”

Ba người cười phá lên, trong lòng bọn họ cũng không đặc biệt để ý.

Dù sao thì bọn học bá đó cũng coi thường bọn họ, còn bọn họ thì cảm thấy những học bá đó suốt ngày chỉ biết đọc sách, đọc sách, đọc sách khô khan nhàm chán.

Chỉ có Trần Dã, ánh mắt chìm xuống, lông mày nhíu chặt.

Vài phút sau, anh đột nhiên đứng lên trước ánh mắt tò mò, dò hỏi của ba người, lạnh nhạt nói: “Có việc, về trước đây.”

**

Xe máy một đường phóng hết cỡ, hai mươi phút sau dừng lại trước một tiểu khu.

Tiểu khu này hồi trước được đồng ý xây dựng trong nhà máy. Tầng lầu không cao, tổng cộng chỉ có sáu tầng, tường xi măng bên ngoài bám đầy bụi, trên cột điện mấy tờ quảng cáo cũ còn chưa xé đi đã dán đè các tờ quảng cáo khác lên.

Ở góc tường nơi chiếc xe máy đậu đã mọc lên những khóm rêu xanh. Khung cảnh cổ xưa, cũ kĩ theo năm tháng.

Lần cuối cùng anh trở lại là ba tháng trước.

Trần Dã đi ngang qua phòng chơi mạt chược, tiếng xào bài kêu réo rắt, mơ hồ còn có thể nghe thấy được cuộc nói chuyện đông tây tào lao của mấy người trong phòng. Bước chân của anh khựng lại, nhớ lại đêm hôm đó.

Đêm ấy trăng chưa tròn nhưng rất sáng, tiếng dế kêu xào xạc trên cỏ.

Anh xách theo hộp bánh kem dâu tay nhỏ, muốn đi đón cô tan học, cũng là đi ngang qua nơi này, âm thanh mạt chược lạo xạo cùng với những lời nói khó nghe, chói tai rơi vào tai anh.

"Cô con gái nhà họ Ninh kia cũng thật ngốc nghếch, suốt ngày vẫn đi chơi với đứa con trai nhà họ Trần. Chỉ sợ hai đứa nó đang hẹn hò với nhau ấy?

"Không thể nào, tôi nghe con gái kể rằng điểm số của Ninh Chi rất tốt, lại rất ưa nhìn. Trong trường có mấy cậu ấm theo đuổi cũng chưa đáp ứng đâu, làm sao con bé ấy có thể thích thằng con nhà ông Trần được?”

“Này không nhất định, hai đứa nó không phải từ nhỏ lớn lên cùng nhau sao, có khi đã sớm ở chung một chỗ, nói không chừng chẳng mấy chốc cái bụng kia lại to lên ấy.”

" Này, mẹ con bé ấy nghĩ gì không biết, làm sao bà ấy có thể để con gái mình và con trai của một kẻ sát nhân đi cùng nhau như thế không biết. "

Vào ban đêm giữa mùa hè, trời rất nóng, nhưng đầu ngón tay của anh lại lạnh bang.

Hai tay nắm chặt, dùng hết sức kiềm chế để không xông vào đập phá mọi thứ bên trong.

Anh lái chiếc mô tô của mình đến bờ sông, hút hết hai bao thuốc lá. Cuối cùng ném hộp bánh kem vào thùng rác, cố tình đến muộn nửa tiếng.

Cô gái nhỏ vẫn đang đợi anh, cõng theo một chiếc đàn cello nặng nề, mái tóc mỏng trên trán ướt đẫm mồ hôi, ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng chơi đàn.

Cô cũng không thấy phiền vì sự đến muộn của anh. Khi thấy anh đến, cô chạy đến gần anh vài bước. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh nhân đang chán nản chợt sáng lên, tràn đầy ý cười: “Anh Trần Dã, em đã đợi anh rất lâu rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí mang theo vài phần hờn dỗi.

Anh không đáp lại, im lặng đưa cô trở lại xe máy của mình, lặng lẽ chở cô về nhà.

Ở phía dưới cổng nhà, Ninh Chi khéo léo nhảy xuống xe máy, cởi mũ bảo hiểm trên đầu.

Cô nhăn cái mũi nhỏ lại, than thở: "Không phải anh đã hứa với em là bỏ thuốc sao? Cả người đầy mùi thuốc lá luôn này!"

Trần Dã giương mắt nhìn về phía cô gái, môi nhếch lên, có chút giễu cợt, điều này chưa từng có trước đây. Giọng điệu nhàn nhạt thờ ơ: “ Em là gì đối với anh? Dựa vào cái gì mà quản anh? Em thật sự đề cao bản thân mình thế sao?”

Ninh Chi sửng sốt, mắt tròn xoe, có chút không thể tin được anh lại nói ra những lời quá đáng như vậy.

Đôi mắt cô dần đỏ lên, giống như một con thỏ bị bắt nạt phồng má lên, giận dữ dẫm mạnh một cái lên chân anh.

"Đồ đáng ghét! Em không bao giờ quan tâm đến anh nữa!"

Đêm hè ở tiểu khu thực an tĩnh, đèn đường mờ nhạt, cây ngô đồng cành lá xum xuê đổ bóng tầng tầng lớp lớp xuống mặt đất.

Đến nửa đêm, ngay cả tiếng ve cũng tắt.

Trần Dã đứng tại chỗ, một tay đút túi quần, ánh mắt nhìn vào tòa nhà tối om.

Bóng dáng cô gái đã sớm rời đi từ lâu nhưng bên tai vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng kia.

Khá tốt. Khóe môi Trần Dã khẽ động rồi bật cười.

Nếu cô ấy thực sự phớt lờ anh thì những lời nói xấu xa và bẩn thỉu kia sẽ tránh xa cô ấy. Một cô gái nhỏ trong sáng và thuần khiết như vậy lẽ ra không bao giờ phải dính dáng tí nào đến anh mới đúng.

Tết Trung thu đang đến gần, trăng đêm nay cũng tròn hơn đêm ấy một chút. Trần Dã đi vào tòa nhà, trên môi nở một nụ cười tự giễu.

Rõ ràng hạ quyết tâm, biết rõ hai người là khác nhau một trời một vực. Nhưng anh vẫn muốn gặp cô.

Đêm nay chỉ muốn nhìn cô một cái, trong l*иg ngực bùng lên một ngọn lửa cuồng nhiệt, nóng như thiêu đốt khiến anh cảm thấy khó chịu còn hơn cả cái chết.

Lại đi lên một cái cầu thang, bất tri bất giác đã tới tầng năm.

Mỗi tầng lầu đều được lắp một cái bóng đèn cảm ứng âm thanh. Ngay lúc chân anh đặt lên tầng năm, đèn cảm ứng bật sáng.

Không gian nhỏ xám xịt và cũ kỹ được chiếu sáng, tầm mắt anh dừng lại.

Cô gái nhỏ ôm đầu gối, an tĩnh mà ngồi trước cửa, trong l*иg ngực ôm cái cặp nhỏ màu hồng nhạt.

Hàng mi đen dài, cong vυ"t tự nhiên như hai chiếc chổi lông tơ nhỏ.

Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm gương mặt cô, ngũ quan xinh xảo lại càng thêm mềm mại, thanh tú tựa như một bức họa mỹ nhân, mỗi một nét bút đều được người nghệ nhân tỉ mỉ tinh tế vẽ ra bằng những nét vẽ tinh xảo.

Nghe được thanh âm, Ninh Chi cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người liền chạm phải nhau.

Đôi mắt cô gái cong lên rạng rỡ, biểu tình toát ra vẻ kinh hỉ vui vẻ rõ ràng.

Nhưng một giây tiếp theo, nhận ra hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, Ninh Chi lập tức ngưng nụ cười. Khóe môi cong cong kéo xuống, hai má mềm mại lại phồng lên.

Trần Dã nhìn vào mắt nàng, hầu kết khẽ động vài cái.

Anh dường như nghe thấy một âm thanh đem ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt trong lòng anh dập tắt hoàn toàn._____

Editor: TiểuA Thảo

Cảm ơn bạn Thanh Nguyễn đã tiếp thêm động lực cho mình nhé. Yêu.