Chương 3: Hòa giải

Một giây, hai giây, ba giây.

Không ai lên tiếng, không khí im lặng, xấu hổ giằng co.

Trên lầu không biết là nhà nào mở tivi mà để âm thanh ầm ĩ, tiếng to đến nỗi mà tiếng cãi vã mẹ chồng nàng dâu trong phim còn nghe rõ mồn một.

Trần Dã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quen thuộc, trong lòng không biết tại sao tự nhiên có chút bối rối.

Anh rũ mắt xuống, nhìn thấy bàn tay nhỏ của cô nắm chặt, một góc vỏ viên kẹo sữa lộ ra.

Ninh Chi từ nhỏ thân thể không tốt lắm, lượng đường trong máu thấp, nếu đói hoặc không nghỉ ngơi tốt, đầu cô sẽ bị choáng váng. Vậy nên dù là trong cặp sách hay trong túi quần áo đều thường để một vài viên kẹo.

Trần Dã nhớ từ lúc chiều tối gặp cô tính đến bây giờ thì cô phải ngồi ngoài cửa này hơn tiếng đồng hồ rồi.

Khu chung cư cũ này rất nhiều muỗi, ánh mắt anh nhìn xuống cánh tay trắng mịn non mềm xuất hiện mấy vết hồng hồng nổi bật.

Anh cau mày: “Không mang chìa khóa?”

Ninh Chi ngẩng đầu lên nhìn anh. Cuối cùng thì anh cũng chủ động lên tiếng trước. Vậy thì… cái chiến tranh lạnh kia hẳn là lên kết thúc rồi đi?

Đôi má tức giận phồng lên của cô biến mất, cô mím môi khẽ khàng giải thích: "Chìa khóa nhà buộc cùng chìa khóa lớp, hồi chiều em cho một người bạn cùng lớp mượn, bạn ấy quên trả lại cho em rồi."

Mỗi ngày Ninh Chi đều đến trường rất sớm vậy nên nhiệm vụ mở cửa lớp buổi sáng đều giao cho cô.

Trong giờ học thể dục buổi chiều, một bạn nữ trong lớp đến ngày đèn đỏ cảm thấy không khỏe nên đã mượn cô chìa khóa để về lớp nghỉ ngơi. Sau đó, bạn học nữ quên trả lại mà Ninh Chi cũng quên không đòi lại.

Tối nay bố cô trực trong nhà máy, phải đến khoảng mười giờ mới về, còn mẹ cô thì đưa em gái về nhà bà ngoại chơi. Thế nên Ninh Chi liền bị kẹt ở cửa nhà.

Ninh Chi muốn đứng lên trước, chứ cứ ngồi dưới đất rồi nói chuyện với anh cũng không hay lắm.

Chỉ là có lẽ do ngồi quá lâu, lại không ăn cơm tối xong giờ đột nhiên đứng thẳng người, chân có chút run run yếu ớt. Cô loạng choạng vài bước suýt thì ngã.

May mắn Trần Dã tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ cô. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị thu hẹp lại, cổ tay của cô rất mảnh, bị anh nắm trong lòng bàn tay cảm giác lạnh lạnh.

Mùi thơm ngọt ngào trong không khí càng thêm rõ ràng, xen lẫn với mùi hương cơ thể thiếu nữ, phía trước phía sau hương thơm ngập tràn vào hơi thở.

Yết hầu Trần Dã khẽ động, trượt lên xuống vài lần. Anh đột ngột buông tay ra, lùi lại hai bước.

Ninh Chi không cho rằng hành động của mình là vượt quá giới hạn. Vốn dĩ từ khi còn nhỏ cả hai đã cùng nhau lớn lên, hai người cũng đã nắm tay nhau rất nhiều lần. Thậm chí khi cô còn nhỏ, cô còn ngủ chung một giường với anh.

Cô không có anh trai, vậy nên Trần Dã thân thiết với cô như anh trai ruột của cô vậy. Ngay cả khi hai người mới cãi nhau cách đây không lâu thì nó cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm sâu sắc của hai người cả.

Trần Dã cúi đầu, đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo mềm mại, hoàn toàn tin tưởng không hề phòng bị trước anh. Cô một chút cũng không biết những suy nghĩ bị đè nén, dơ bẩn của anh.

“Vào nhà anh đợi đi.” Anh không nhìn cô, xoay người, từ trong túi quần lấy ra một chùm chìa khóa, đi tới mở cửa đối diện.

Chìa khóa được đưa vào lỗ khóa bằng kim loại tạo ra tiếng cành cạnh nhẹ khi vặn.

Ninh Chi đứng phía sau nhìn thấy móc khóa chú chó corgi nhỏ. Nó được treo trên chùm chìa khóa của Trần Dã, giống hệt cái treo trên cặp của cô. Trước đây còn không phải tỏ vẻ ghét bỏ, chê lên xuống sao, hiện giờ còn không phải cũng chịu khuất phục mà treo lên đấy thôi.

Ninh Chi nhẹ nhàng cong khóe môi, có chút vui vẻ, nhất thời lửa giận trong lòng đều biến mất phân nửa.

Căn nhà đã vài tháng không có người ở, bỗng cửa đột nhiên bị mở ra, một mùi khó chịu xộc lên phả vào trước mặt, trên bề mặt đồ đạc cũng bị tích một tầng bụi mỏng.

Trần Dã bật đèn trên tường, bước ra ban công mở hết các cửa sổ ra.

Lại đi tìm cái khăn lau, đem sô pha cùng bàn trà lau một lần, sau đó tìm điều khiển từ xa, bật điều hòa.

Trần Dã đi qua đi lại dọn dẹp qua loa, Ninh Chi như một cái đuôi nhỏ, ôm cặp sách của mình đi theo anh không rời bước. Trần Dã quay đầu lại thấy cô liền sững sờ một lúc, sau đó thấy cô di chuyển chậm rãi rồi đưa tay ra cho anh. Bàn tay kia nhỏ nhắn, sạch sẽ, các đường nét trên lòng bàn tay hiện rõ ràng, ở giữa lòng bàn tay có một viên kẹo sữa trắng. Anh ngước mắt lên nhìn cô lần nữa.

"Chính là ..." Ninh Chi mím môi, giọng nhẹ nhàng, chậm rãi nói: " Hôm trước anh nói thật sự rất quá đáng nhé, bất quá coi như ngày hôm đó tâm trạng anh không tốt nên em sẽ không so đo với anh nữa!”

"Vậy thì những gì mà em đã nói, anh bỏ qua được không. Không nghĩ về nó nữa nha. Em sẽ cho anh một viên kẹo, chúng ta vẫn tốt như trước, được không anh?"

Ánh mắt Trần Dã tối sầm lại, anh nhìn cô một lúc, hai bàn tay bên cạnh người siết chặt lại.

Cuối cùng, dưới cái nhìn sáng ngời của cô, anh đưa tay lên cầm lấy chiếc kẹo sữa. Viên kẹo bị giữ lâu, từ cứng trở nên mềm mại, mang theo độ ấm lòng bàn tay cô gái.

"Được rồi," anh nghe thấy chính mình nói.

Ninh Chi cười rộ lên, hai lúm đông tiền nhỏ trên gương mặt lún sâu lại.

Trần Dã bỏ viên kẹo vào túi quần rồi đi đến bồn rửa tay trong bếp.

Tiếng nước chảy ào ào, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đứng tại chỗ: “Bài tập em làm xong chưa?”

“ Chưa ạ.” Ninh Chi lắc đầu thành thật: “ Vẫn còn bài toán chưa làm.”

“ Đi ra sô pha làm đi.” Anh nói.

“ Ồ.” Cô ngoan ngoãn bước tới, ngồi xuống, mở cặp sách của mình ra.

Đề toán và giấy nháp được mở ra để trên bàn trà. Ninh Chi lấy từ túi đựng bút ra một cây bút chì rồi bắt đầu làm trắc nghiệm.

Trần Dã rửa tay xong, với lấy chai nước bước đến bên cạnh cô gái ngồi xuống.

Anh cầm điện thoại, tay tùy ý mở máy lướt màn hình, được một lúc lại quay sang nhìn Ninh Chi.

Cô gái nhỏ cúi đầu, ngón tay nhỏ nhợt nhạt cầm cây bút cặm cụi viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp, mặt mày đầy nghiêm túc.

Câu hỏi cuối cùng trong phần trắc nghiệm hơi khó, Ninh Chi tính toán rất lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra.

Khi cô nghiêng đầu suy nghĩ, trong vô thức cắn cắn đầu bút.

“ Cộc cộc” Bàn trà bị gõ hai cái, cô nâng mắt lên nhìn, thấy Trần Dã nhăn mày lại.

“ Bao lớn rồi còn cắn đầu bút, không biết đầu bút bẩn lắm à?”

Giọng điệu không khác gì một người cha đang giáo dục con gái. Ninh Chi đỏ mặt khi bị nói. Đây là thói quen của cô từ khi còn nhỏ.

Dù được nhắc nhở suốt nhưng cô vẫn không bỏ được thói quen xấu này. Cô hơi ngượng ngùng cúi đầu không nhìn anh. Kết quả là anh lại nói: “Đầu cúi thấp như vậy, muốn bị cận sao?”

Ninh Chi: “...” Điện thoại trong tay anh vang lên, Trần Dã ấn nút nghe: “Được, tôi xuống ngay đây.”

Cửa đóng lại, Ninh Chi nhìn theo bóng lưng của anh. Chống khuỷu tay lên bàn, cô chống má thở phào nhẹ nhõm. Hai người họ như thế này thì chắc là làm hòa rồi chứ nhỉ?

Trả lời xong câu hỏi điền vào chỗ trống, có tiếng mở cửa, Ninh Chi đặt bút xuống, đứng dậy đi ra đón anh.

Trần Dã xách về một túi nilon to in logo McDonald"s.

Ninh Chi lúc đầu hơi đói nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu được, giờ đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của gà rán, bánh mì kẹp thịt và bánh trứng, cô không kìm được nuốt nước miếng.

Nuốt xong lại lập tức thấy xấu hổ.

Cô đi tới xem Trần Dã, khóe môi anh câu lên, trong mắt hiện lên ý cười.

Ninh Chi: "..."

Cả tối mặt mũi lạnh nhạt không cảm xúc, cô vừa mất mặt anh lại cười vui vẻ như vậy sao?

Trần Dã đặt túi xuống, đút tay vào trong túi quần, lấy ra một chai thủy tinh nhỏ màu xanh lá cây, đặt lên bàn: “Bôi xong rồi ăn.”

Ninh Chi rũ mắt xuống, có chút sững sờ nhìn anh. Không ngờ anh còn mua tinh dầu cho cô.

“ Cảm ơn anh.” Cô vặn cái nắp nhỏ ra, nhỏ hai giọt lên cùi ngón trỏ rồi nhẹ nhàng xoa lên vết sưng đỏ.

Cảm giác mát lạnh và sảng khoái thấm vào da ngay lập tức, chỗ muỗi đốt nhanh chóng hết ngứa.

Xoa xong cánh tay, Ninh Chi vén quần đồng phục màu đen lên, nhỏ thêm vài giọt tinh dầu vào tay rồi xoa vào chân.

Bắp chân lộ ra đặc biệt trắng nõn, gầy gò mà thẳng tắp. Một cảm giác yếu đuối tinh tế.

Trần Dã ngồi trên sô pha bên cạnh, nhớ lại có lần trước đây, Tiết Bân bọn họ nói về chủ đề chơi đùa bằng chân, từng người một hào hứng lấy điện thoại di động ra chia sẻ bộ sưu tập cá nhân với nhau.

Anh liếc qua nhìn nó vài lần, nhưng không có hứng thú.

Mà lúc này, cái cảnh trước mặt mang theo vài sắc khí kia lại làm anh lóa mắt, gợi lên trong lòng anh vài ý nghĩ không thể chịu nổi.

Ninh Chi xoa xong, cẩn thận đóng lại cái nắp, để yên ống quần cuộn lên.

Đôi chân trắng nõn gầy guộc ấy vẫn phơi ra trước ánh mắt rực lửa, nóng bỏng, gần như tham lam của anh.

Câu hồn đến mơ màng.

Khi Ninh Chi ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy đôi mắt đen của người thanh niên.

“Sao vậy?” Cô chớp mắt, vẻ mặt bối rối.

“Không sao.” Trần Dã cũng quay mặt đi đứng lên: “Bên ngoài rất nóng, anh đi rửa mặt, em ăn trước đi.”

Lấy nước lạnh rửa mặt, xong xuôi liền đi ra ngoài.

Sách vở trên bàn đã được sắp xếp gọn gàng sang một bên.

Túi đồ anh mang về được mở ra, trên bàn đã bày sẵn bánh mì kẹp thịt và gà rán, nhưng người vừa chảy nước miếng vì đói vừa nãy vẫn không nhúc nhích.

Ninh Chi hai tay chống cằm, hiển nhiên là đang chờ anh để cùng nhau ăn.

Trần Dã đi qua ngồi xuống bên cạnh cô. Lúc này Ninh Chi mới cầm lấy một chiếc hamburger và cắn một miếng thật to, đôi mắt trở nên sáng ngời, tràn ngập hạnh phúc và mãn nguyện.

Trần Dã đã ăn trước đó thế nên không quá đói, anh cầm một chiếc bánh hamburger ăn rồi ngừng.

Lấy điện thoại ra một lần nữa, ấn vào một trò chơi và bắt đầu chơi.

Trong lúc chờ đợi trận đấu, ánh mắt anh lại vô thức nhìn về phía Ninh Chi.

Cô vẫn chăm chú ăn như trước, hoàn toàn không nhận ra anh đang nhìn cô.

Cô còn dùng sốt cà chua có sẵn trong hộp giấy để vẽ hình mặt cười tạo cảm giác nghi thức. Sau đó là khoai tây chiên, chấm một chút tương cà, cắn một miếng bánh dứa, hai má nhỏ phồng lên.

Khóe môi Trần Dã cong cong, mỉm cười.

Ninh Chi ăn chậm rãi, chờ cô ăn xong đã là nửa tiếng sau.

Cô cầm khăn giấy lau miệng, đem đồ đạc thu thập đơn giản lại, cho rác trên bàn vào túi nilon và buộc lại.

Quay đầu lại, Ninh Chi thấy Trần Dã cúi đầu, đôi lông mi buông xuống, cầm điện thoại chơi game. Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn sợi đốt trong phòng chiếu vào chiếc mũi cao, điều đó lại càng làm cho đường nét trên khuôn mặt anh thêm phần thâm thúy.

Cô xê dịch một chút, ngồi lại gần chỗ Trần Dã, đầu cũng nghiêng lại dần vốn muốn xem anh chơi game một chút.

Hương thơm dịu ngọt bất ngờ khiến Trần Dã sững người.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cô, nhẹ nhàng lại có chút ngòn ngọt, quấn lấy làn da quanh cổ anh. Vài sợi tóc tóc mảnh mai tuột khỏi dái tai khẽ cọ nhẹ vào cổ anh, mềm mại như lông vũ rồi lại có chút ngứa. Cảm giác ngứa ngáy ấy xuyên qua từng tấc da thấm tận vào xương tủy.

Trần Dã trong lòng phiền muội, ánh mắt lại vô tình rơi vào trên cổ cô gái gần ngay gang tấc.

Cái cổ thiên nga trắng nõn mảnh mai, bị ánh đèn nhàn nhạt bao phủ, nhìn giống như miếng đậu hủ non trắng mịn.

Anh có chút xúc động, bỗng dưng có ham muốn cắn một miếng.

Trần Dã nhíu mày thật chặt. Cô gái nhỏ bao nhiêu tuổi rồi mà không có ý thức đề phòng gì cả?

Đêm hôm khuya khoắt sao có thể tùy tiện lại gần một tên con trai như thế? Cô thật sự coi anh là anh trai ruột của cô đấy à? Ninh Chi đang vui vẻ xem điện thoại của anh, đột nhiên đầu bị một bàn tay đẩy ra.

Trần Dã xê mông sát sang đầu sopha bên kia, ngồi cách xa cô. Cô có chút khó hiểu, chớp chớp đôi mắt to thì nghe anh nói: “Em ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc anh chơi game.”

Ninh Chi:? “Em không nói câu nào mà.” Cô ấm ức biện giải.

“...”

Trần Dã trầm mặc mở miệng: “Hơi thở của em quá lớn.”

Ninh Chi: ? ?

Đây mà là muốn hòa giải, rõ là muốn cùng cô cãi nhau tiếp đây mà?