Chương 17: Tặng hoa.

Sau khi hai người nói chuyện xong, cô gọi cho Diệp Hàn hỏi có muốn tặng hoa hồng cho cô giáo và các bạn nữ không, cậu bé Diệp Hàn rất vui vẻ sẵn lòng, đây là lần đầu tiên tặng cậu tặng hoa cho mọi người. Mặt khác hôm nay cậu mang hoa đến, vẻ mặt của cô giáo cũng không đúng lắm, có lẽ biết chú mình đã sai khi mua bó hoa này.

Vân Đóa và Diệp Hàn bắt đầu tặng hoa, trường mẫu giáo có tổng hơn chín mươi người, gồm cả cô gáo nữ và bé gái, đến cuối cùng thì chỉ còn lại ba bông hoa, Diệp Hàn nghĩ xong liền tặng cho Vân Đóa một đóa hoa, cậu bé cười thân mật:

"Cô giáo, tặng cho cô."

Cô vui vẻ tiếp nhận "Cảm ơn con nhé."

Cậu bé cười đáp lại: "Cô giáo, cô thích được tặng hoa sao?"

Vân Đóa được tặng hai bông nên gật đầu vui sướиɠ, Diệp Hàn cảm thấy mình hoàn thành tốt nhiệm vụ này và với hai bông hoa còn lại, cậu chạy đến Tiểu Đào Tử tặng bé thêm một bông, vì được tặng hoa, giờ lại được tặng thêm 1 bông, Tiểu Đào Tử mở to mắt ngạc nhiện hỏi.

"Cậu đã tặng tớ rồi mà."

Diệp Hàn ấp úng nửa ngày mới đáp lại: "Nhưng là tớ vẫn muốn tặng cậu."

“Tại sao?” Cô bé cầm lấy đóa hoa đưa lên chóp mũi ngửi, thật sự rất thơm.

Còn Diệp Hàn không biết trả lời vì lí do gì liền nghĩ đại ra một câu.

"Cậu là tiểu công chúa, tớ là tiểu hoàng tử, hoàng tử tặng hoa cho công chúa là chuyện đương nhiên."

Ôi, Vân Đóa nghe mà cứ ngỡ ngàng, đứa nhỏ này thật biết cách tán tỉnh.

Vở kịch công chúa nhỏ và hoàng tử bé sẽ diễn ra sắp tới, đối với bữa tiệc năm mới các bé sẽ biểu diễn trên sân khấu, chương trình bài hát và vũ đạo được kết nối theo cách chuyển cảnh, Diệp Hàn và Tiểu Đào Tử là đại điện lớp Hoa Hướng Hương, vì Tiểu Đào Tử ở nhà quen với việc gọi là tiểu công chúa nên khi Diệp Hàn gọi vậy, cô bé mỉm cười gật đầu nhận lấy đóa hoa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hàn đỏ bừng, cậu bé quay đầu nhìn thì thấy Vân Đóa đang nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ, biểu hiện trên khuôn mặt là cậu thật thông minh và mạnh mẽ!

Tiểu Đào Tử nhận hai bông hoa và đáp lễ tặng lại bằng chậu cây cảnh nhỏ của mình, Diệp Hàn cười rạng rỡ vui vẻ nhận quà, thầy giáo Lan Văn nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói với Vân Đóa:

"Cô Vân xem kìa, ngay cả mấy đưa trẻ cũng biết cách tán tỉnh nhau rồi đấy."

Vân Đóa cười cười, sắc mặt càng thêm sinh động mềm mại, Lan Văn nhìn thấy cổ họng hơi thắt lại, anh tận dụng cơ hội mời.

"Cuối tuần này em có bận không, đi ăn cơm với tôi nhé"

Vân Đóa nghĩ xong nhẹ nhàng từ chối. "Tuần này em bận mất rồi."

Lan Văn có chút thất vọng nhưng anh vẫn cười đáp.

"Xem ra thì lần sau hẹn lại mới được...."

Vân Đóa chỉ cười nhẹ ngượng nghịu, buổi tối đợi đến gần 6 giờ, cô cùng Diệp Hàn đi xuống dưới sân trường, Diệp Hàn nhìn chậu cây ngước lên hỏi.

“Nếu đem về nhà và tưới nước đúng giờ cây lan sẽ phát triển khỏe mạnh đúng không ạ?"

"Đợi khi cô về xem cách chăm sóc cây rồi mai cô hướng dẫn nhé, nhưng trước tiên thì phải tưới đều đặn " Vân Đóa vuốt tóc cậu bé căn dặn

Diệp Hàn ngoan ngoãn gật đầu, xong liếc nhìn cổng trường khẽ thở dài, thấy biểu tình như vậy Vân Đóa ôn tồn nói.

"Đợi một lát, nếu không có người tới đón, cô chở con về nhà nhé”.

Vừa dứt lời, Vân Đóa liền nhận ra một chiếc ô tô đang từ từ tiến lại.

"Là xe của chú!".

Diệp Hàn chạy đến bên xe thì cửa xe cùng lúc mở ra, cặp chân thon dài tỏa sáng dưới ánh trăng, bóng dáng Diệp Vấn An nổi bật trên xe, dưới bầu trời mờ mịt màu vàng, hắn mặc một bộ quần áo màu đen nhưng không làm mất đi vẻ nổi bật.

Thường thì Diệp Vấn An làm xong sẽ về thẳng nhà, nhưng hôm nay đột nhiên nói với Lục Triển muốn đến đón cháu vì thế hai người chạy xe đến đây.

"Chú, chú đến đón cháu?"

Diệp Vấn An không nghĩ là Diệp Hàn lại vui mừng đến vậy.

“Chú nghỉ sớm.” Hắn mở cửa xe, kêu cậu bé lên xe trước.

Vân Đóa cũng tiến tới, mặc dù không phải lần đầu gặp nhưng Vân Đóa vẫn hồi hộp, có lẽ chỉ có Chúa mới biết rằng cô đã phải giữ rất nhiều bình tĩnh như thế nào khi đứng trước mặt anh.

"Hôm nay mang theo hoa hồng, lại gây phiền phức cho cô à?" Diệp Vấn An bắt chuyện.

"Không, đóa hoa kia sau khi quan sát xong thì Diệp Hàn đã tặng lại cho cô giáo và bé gái” Nói xong cô giờ hai ngón tay lên khoe.

"Tôi được tặng hai bông"

Diệp Vấn An sững sờ, hai bông hồng khiến cô vui vẻ như vậy? Hắn cảm thấy có chút không thoải mái, rõ ràng người đi mua hoa là hắn nhưng giờ thành cậu bé tặng, thấy trời khá tối hắn hỏi thêm.

"Cô Vân có muốn về cùng chúng tôi không"

“Cảm ơn anh, nhưng tôi thường đi làm bằng xe đạp”

Vân Đóa chỉ vào chiếc xe đạp xa xa kia, Diệp Vấn An bối rối sau đó cười nói.

"Vậy, về nhà chú ý an toàn, ngày mai tôi đưa Diệp Hàn đi học."

Nhìn xe rời đi, Vân Đóa vui vẻ lên lầu thu dọn đồ đạc, cầm lấy hai bông hồng rồi đạp xe rời khỏi trường.

Khi về đến nhà cô làm ít đồ ăn sau đó sẽ sắp xếp những thứ sử dụng trong lớp vào ngày mai, sau khi tắm xong Vân Đóa nằm trên giường cầm điện thoại lên xem, bởi vì nhóm liên tục gửi tin nhắn, nên tin nhắn mới đều trôi, cô tìm được thì thấy một tin nhắn của Diệp Vấn An gửi cách đây không lâu hỏi cô về nhà chưa, Vân Đóa vội trả lời, chờ không đến một phút có thi nhắn hồi âm.

“Vậy, cô ngủ ngon”.

“Anh Diệp cũng vậy....”

Sau đó cô mở vòng kết bạn của mình và vuốt, bài đăng trong ngày đã có hơn 100 lượt thích, cũng có nhiều bình luận, trong đó có không ít phụ huynh học sinh cho rằng Diệp Hàn quá đáng yêu.

Sau đó Vân Đóa phát hiện ra rằng Cao Miên Miên cũng đã đăng một bài viết mới, hình ảnh kèm theo cho thấy chồng cô ấy đang ôm hai bông hồng, Vân Đóa mỉm cười và bình luận giơ ngón tay cái lên cho Cao Miên Miên, có hai phụ huynh khác đã để lại lời bình phía dưới.

"Hoa là do cậu bé nhà họ Diệp tặng phải không? Haha, thật biết cách tán tỉnh”.

Cao Miên Miên trả lời: "Cha con bé tức giận đến mức ăn không hết một bát cơm vào buổi tối."

Đọc xong cô cười thành tiếng, gia đình này thật là hạnh phúc~~ và nhìn lại hai bông hoa được tặng cô liền tìm lọ thủy tinh cắm và rồi ngắm nhìn suy nghĩ.

----------------