Chương 18: Bất ngờ vui vẻ.

Diệp Hàn tuy là con của gia đình có gia thế nhưng vì bé còn nhỏ nên không có tiền, vì thế những bông hoa hồng ngày hôm nay chắc chắn là của Diệp Vấn An, tuy không phải là trực tiếp nhưng cũng được coi là gián tiếp tặng, điều đó cũng làm Vân Đóa sục sôi trong người rồi, chụp một tấm hình đăng lên weibo

"Những bông hoa này là của anh ấy tặng tôi”.

Chỉ vì theo đuổi thần tượng, nên Weibo của cô tên là "Diệp Vấn An là người đàn ông của tôi, tôi muốn kết hôn với anh ấy" và ảnh đại diện là của Diệp Vấn An.

Một số bạn cũ biết tài khoản này cho rằng, cô theo đuổi thần tượng trở nên mù quáng không kiểm soát, nhưng Vân Đóa đâu có để ý, theo đuổi thần tượng thì có gì mà không tốt, miễn sao không gây ảnh hưởng cho người khác là được.

Ngáp một cái định đi ngủ, ai ngờ rằng bỗng nhiên nhìn thấy bài viết đăng trên wechat của mình mà ai đó đã chụp màn hình bài đăng rồi đăng lên weibo, tuy đã làm mờ tên và hình của cô nhưng bài viết vẫn để lộ khuôn mặt của những đứa trẻ, Vân Đóa toát mồ hôi lạnh nghi vấn?

Người nào làm vậy?

Chưa cho phép của cô đã chụp màn hình rồi chia sẻ lên weibo !

Vân Đóa mở WeChat gửi cho Diệp Vấn An một tin nhắn.

"Anh Diệp, anh ngủ chưa?"

Diệp Vấn An đi tắm chuẩn bị nghỉ ngơi nhìn thấy liền trả lời.

“Nghe điện thoại có tiện không?” Vân Đóa hỏi lại.

Lần này Diệp Vấn An không trả lời mà trực tiếp gọi điện thoại, trong màn đêm tĩnh mịch, giọng nói của hắn qua ống nghe, lạnh lùng và từ tính: "Chuyện gì vậy?"

Vân Đóa vội vàng kể lại bị chụp màn hình đưa lên weibo, Diệp Vấn An bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, để tôi xem."

Không cúp máy, hắn mở lướt qua bài đăng những tin tức gần đây, thì thấy một số tin được bình luận và like nhiều nhất, trong đó có bài đăng kia, hắn nhấn vào bài viết và xem những bình luận thì thấy toàn là những tràng cười và bình luận vui vẻ.

"Nhìn thấy bài đăng, cô gọi cho tôi đúng không?"

“Đúng vậy, phải làm sao đây, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến các bé?”

Internet đã khiến thế giới không còn bí mật.

"Không sao đâu, họ chỉ bình luận vui vẻ, cũng không có ác ý gì...".

Nghe xong cảm thấy an tâm, vẻ căng thẳng vừa rồi cũng biến mất, Vân Đóa lúng túng ho khan một tiếng xấu hổ lên tiếng.

"Xem ra là tôi lo quá rồi".

Vân Đóa vẫn chưa biết rằng Diệp Hàn có được lượng fan đầu tiên nhờ bài đăng này, đồng thời vì quá buồn cười nên bài viết được share rộng hơn, Diệp Vấn An trấn an Vân Đóa rằng sẽ để mắt đến chuyện này, nếu tình hình có dấu hiệu phát triển theo chiều hướng xấu, hắn sẽ thuê người xóa bài đăng.

Cúp điện thoại, Diệp Vấn An nhìn màn hình điện thoại từ từ chuyển sang màu đen, khóe miệng hiện lên một nụ cười, đối với những bình luận hỏi về cậu bé Diệp Hàn, Diệp Vấn An xem rất chi tết, xét cho cùng, Weibo là một nền tảng dành cho toàn dân và được share rất nhiều, tự nhiên có người nhận ra rằng những đứa trẻ này đều đến từ trường mầm non Hoa Lan, là ngôi trường tư thục nổi tiếng, cư dân mạng sau khi xem lại đều thở dài, hóa ra mấy đứa nhỏ này lại có lai lịch như vậy.

Một nhóm người đã hét lên trên Weibo rằng những đứa trẻ này quá đáng yêu, và họ đều nói rằng họ muốn sinh một đứa trẻ như vậy, chỉ có một bình luận, và nó nhanh chóng bị áp đảo bởi các bình luận nóng khác.

"Ê mọi người, cậu bé đó có một chút giống với Diệp Vấn An?"

Sự chú ý đều đổ dồn vào các bé nhưng không ai nhắc đến Vân Đóa, giáo viên của Lớp học Hoa Hướng Dương Nhỏ, sáng hôm sau, Vân Đóa đã giải thích trong nhóm phụ huynh, đó không phải là bài đăng trên Weibo của cô ấy.

Trong số các bé ở lớp Hoa Hướng Dương, chỉ có cô công chúa nhỏ Tiểu Đào Tử được mẹ lập tài khoản weibo vì thế cư dân mạng đã tìm được weibo cô bé nên số lượt follow tăng lên, sáng hôm sau Tiểu Đào Tử đến lớp sắc mặt đặc biệt vui vẻ.

Tóm lại, mặc dù phát sinh nhưng cuối cùng nó cũng trôi qua một cách êm đẹp.

Diệp Vấn An đã thực hiện lời hứa và đích thân đưa Diệp Hàn đến trường, Vân Đóa hôm nay trực ca sáng, Diệp Vấn An tự tin giao Diệp Hàn vào tay cô nói.

"Ngày 25 tiệc tất niên, tôi sẽ đến".

Khi lời vừa nói ra, Diệp Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chú của mình, cậu bé kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng! Sau đó hắn cúi người xoa đầu Diệp Hàn bảo:

"Ở trường nghe lời cô giáo, buổi tối chú đến đón"

Dứt lời thì hỏi tiếp "Cô giáo dạy ca tối à?"

Bởi vì hắn vẫn đang cúi xuống còn cô thì nhìn lên, đây là lần đầu tiên Vân Đóa nói chuyện với một thần tượng từ một góc độ như vậy, giọng nói căng thẳng của cô thắt lại, "Không, không...."

“Tôi sẽ đến sớm.” vẫy tay với hai người họ rồi lên xe rời đi.

Diệp Hàn nhảy reo lên hét lớn.

"Cô ơi! Lời chú nói có đúng không? Chú ấy sẽ đến tiệc mừng năm mới ?"

“Ừ, chắc chắn rồi!”

Vân Đóa duỗi tay xoa đầu cậu bé, một lớn một nhỏ cười khúc khích, Diệp Vấn An ngồi trong xe nhìn lại cửa nhà trẻ, thấy cảnh này, hình ảnh nụ cười Vân Đóa đập vào mắt trong lòng hắn dường như có tiếng sột soạt.

Lúc này Vân Đóa suy nghĩ không rõ, anh nói “Đến sớm là có ý gì?”.

Vì vậy khi giờ học sắp kết thúc, cô nhìn thấy xe của Diệp Vấn An ở cổng trường thì tròn mắt ngạc nhiên, vội vàng đi tới và ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy chiều cao này khiến cô cảm thấy rất áp bức, dù đi giày cao gót thì vẫn thấp hơn anh hai mươi phân.

“Hôm nay Diệp Hàn ở nhà trẻ có ngoan không?” Diệp Vấn An nhẹ nhàng hỏi.

Hai người vẫn còn ngượng ngùng khi nói chuyện.

"Cậu bé rất nghe lời, hôm nay nhận thêm hai phiếu bé ngoan"

Vân Đóa nói xong, Diệp Hàn vô thức ngẩng đầu lên tự hào khiến cô bật cười, Diệp Vấn An gật đầu hài lòng.

"Vậy thì tôi và bé về trước, cô về nhà cẩn thận, khi nào về đến sẽ gửi tin nhắn thông báo”.

“Được ạ” Hôm nay cô không thể bỏ lỡ tin nhắn của thần tượng được.

Về nhà chưa được bao lâu thì tin nhắn của hắn gửi đến.

“Tôi và bé về đến nhà rồi, còn cô giáo đã đến nơi chưa?”

Kèm theo hình ảnh hai chú cháu chụp với nhau, Vân Đóa vội lưu lại bức ảnh, những tấm sưu tầm trước đây có thể tìm thấy trên mạng nhưng tấm này thì khác, đây là ảnh riêng tư, Vân Đóa trộm cười, cúi đầu gõ vào điện thoại.

"Tôi cũng vừa đến."

Cứ nghĩ cuộc trò chuyện sẽ kết thúc nhưng không ngờ rằng đối phương gửi đến một tin nhắn âm thanh, cô cầm điện thoại cẩn thận lắng nghe, giọng nói hơi dài mang theo ý vị lạnh lùng độc nhất vô nhị:

"Gần đến giao thừa rồi, Diệp Hàn ở với tôi hơn một tháng, tôi cũng không mua gì cho thằng bé, mua tặng một món quà năm mới nhưng lại không biết mua gì, không biết cuối tuần này cô giáo Vân có rảnh không, có thể cùng tôi đi dạo một vòng”.

Ồ, anh ấy nói "tôi" chứ không phải "chúng tôi", Diệp Hàn có lẽ không ngờ bị chú mình bỏ rơi, Vân Đóa hắng giọng trả lời nhẹ nhàng.

"Tôi có việc phải làm vào thứ bảy, chủ nhật thì rảnh?"

Thật ngốc khi không đồng ý với lời mời nhưng cũng không nên thể hiện ý tứ quá vồ vập được!.