Chương 10

Đường Phỉ xem một cách kỹ lưỡng, hóa ra cô còn có thể chọn phương thức đóng gói nguyên liệu khi chúng được giao đến, còn có thể lựa chọn đông lạnh hoặc không.

Tạm thời vẫn chưa cần trái cây đông lạnh nên cô chọn không.

[Chúc mừng bạn đã đặt hàng thành công! Cảm ơn bạn đã quan tâm!]

Đường Phỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thì quên mất rằng trong chuồng voi còn có rất nhiều việc phải làm.

Lúc cô đang làm việc thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người nào đó.

"Cho hỏi, cô Đường Phỉ có ở đây không?"

"Tôi ở đây!"

Đường Phỉ nghe thấy giọng nói đó và bước ra ngoài.

"Chào cô, tôi là chuyển phát nhanh ở Nghịch Phong, trong này có một kiện hàng của cô."

Nhân viên chuyển phát nhanh lái một chiếc xe ba bánh với một chiếc hộp trên xe.

Đường Phỉ đi ký biên nhận, nhân viên chuyển phát nhanh giúp cô chuyển chiếc hộp đến phòng làm việc.

"Tôi không ngờ mọi người lại mua thức ăn cho vườn bách thú qua mạng đấy?"

"Hả? À, tôi chỉ mua cho vui mà thôi." Đường Phỉ mỉm cười, tiễn nhân viên chuyển phát nhanh đi.

Quay người lại và nhìn vào chiếc hốp đó.

Cô chỉ mua 10 quả táo, cái hộp này... có vẻ như đồ trong hộp chứa ít nhất cũng 10 cân... Chẳng lẽ còn có quà tặng sao?

Cô nhanh chóng mở hộp.

Thực sự chỉ có 10 quả táo và hai phần thức ăn cho chim bồ câu trong hộp.

Nhưng sau khi cô lấy quả táo ra, cô thật sự rất ngạc nhiên, quả táo vừa to vừa tròn, cô lấy một quả và đặt lên cân điện tử, 600 gam!

Lại lấy một quả khác: 800 gam!

Cô thầm nghĩ, liệu có phải nhìn thì không tệ nhưng lại ăn không được không?

Cô nhanh chóng cắt một miếng nhỏ và cho vào miệng.

Táo rất ngon! Vừa giòn vừa ngọt lại có rất nhiều nước!

Chà, lời rồi! Chắc chắn Vân Tử sẽ thích nó!

Đây thực sự chỉ là trái cây chất lượng bình thường ư?

Sau khi Đường Phỉ cắt trái cây, cô lập tức đi đến chuồng voi.

"Vân Tử, lại đây."

Vân Tử đang lăn lộn trong khu triển lãm ngoài trời, nghe thấy tiếng gọi và dỏng tai lên nhưng không quay đầu lại.

“Có táo này!” Đường Phỉ nói thêm một câu.

Vân Tử hơi do dự, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía cô.

Đường Phỉ đã đi đến đó, cách nó không xa, vì cô mới bắt đầu chăm sóc Vân Tử, cho nên để an toàn, mỗi lần đến, Đường Phỉ sẽ không tiếp cận một cách hấp tấp, mà đứng ở một khoảng cách nhất định, đợi sau khi Vân Tử đã quen thì mới thử đến gần.

Mặc dù Vân Tử không thể hiện bất kỳ phản ứng bất lợi nào vào lúc này, nhưng để an toàn và không mất đi mức độ thiện cảm của mình một cách dễ dàng, Đường Phỉ chỉ đặt chậu táo cách đó không xa và rời đi.

Sau đó, Đường Phỉ đặt hộp thức ăn chứa hạt ngô và lúa mì đã mua trước mặt Lôi Tử.

“Bồ câu nhỏ, mau ăn đi, ăn no mới có thể nhanh chóng hồi phục được!” Đường Phỉ vừa nhỏ giọng nhẹ nhàng nói, vừa vuốt đầu Lôi Tử.

Số +5 hiện lên trên đầu Lôi Tử.

Sau khi nghe những gì Đường Phỉ nói, nó ngoan ngoãn cắn một miếng, ngay lập tức +10 tăng lên trên đầu nó.