Chương 20

Ngay khi Lý Nghệ rời đi, Vân Tử đã khụy xuống ngay lập tức, thậm chí lần này còn chán nản hơn.

Vừa rồi chỉ uống thuốc giảm đau chứ không uống thuốc chống viêm.

Đường Phỉ thử làm theo cách của Lý Nghệ, nhét viên thuốc vào chuối tiêu và đút cho Vân Tử, nhưng Vân Tử không chịu ăn chuối tiêu, hơn nữa còn nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn phản ứng với người trước mặt.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Khó chịu quá, muốn khóc quá*…

(*Nguyên văn là lam sấu hương cô (蓝瘦香菇): khó chịu muốn khóc. Sở dĩ có cách gọi này là vì ở Trung Quốc, có một tiểu ca tên Vi Dũng, sau khi thất tình có ghi lại video (tên là Lam Sấu Hương Cô), đại khái là chỉ nỗi buồn khi thất tình, kiểu như "Sao em lại nỡ bỏ lại anh nơi này, anh khó chịu, rất muốn khóc!" Hay đại loại thế, còn hiểu đơn giản hơn nữa thì là bởi hai từ gần âm.)

[Tiểu Phì Thu]: Ôi chao, xảy ra chuyện gì vậy?

[Cá koi béo phì]: Nhóc à, cậu sao vậy?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Tôi nhớ Cúc cu cúc cu quá, không biết bao giờ nó mới có thể đến đây thăm tôi...

[Công Thành Sư]: Không phải vừa rồi nhân viên chăm sóc của tôi đã qua thăm cậu sao? Tôi nghe cô ấy nói với mọi người rằng cậu bị bệnh rồi?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Chân tôi bị đau... Không đứng nổi... Muốn khóc quá đi, rất muốn Cúc cu cúc cu và dì Lý luôn ở bên cạnh tôi!

[Công Thành Sư]: Này, cậu bằng lòng đi, chẳng phải nhân viên chăm sóc của cậu rất tốt sao?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Chị ấy đã đưa Cúc cu cúc cu đi! Chị ấy không tốt! Oa oa oa oa!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: ...Nhóc à, Cúc cu cúc cu về nhà rồi, mọi người cũng xem như đó là một việc tốt phải không? Ngoài ra, Cúc cu cúc cu cũng đã nói sau này sẽ đến thăm chúng ta mà.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Tôi không quan tâm...Tôi đã là một con voi tàn phế rồi...

Đường Phỉ dở khóc dở cười khi nhìn thấy cuộc trò chuyện trong nhóm. Hóa ra, Vân Tử đã tức giận với cô vì cô đã đưa Lôi Tử đi.

Cô cũng thực sự xui xẻo, khi vừa mới đến vườn bách thú để chăm sóc Vân Tử, nhân viên chăm sóc của nó đã chuyển đi. Sau đó, không dễ dàng gì mới làm dịu được mối quan hệ với Vân Tử, thì lại đưa người bạn nhỏ yêu quý của nó đi...

Nhưng những con vật trong nhóm chat đều nói giúp cô.

[Trình tự viên]: Tỉnh lại đi nhóc à, ban đầu, Cúc cu cúc cu bị thương, nguy hiểm biết bao nhiêu, cũng là chị gái nhân viên chăm sóc cậu đã cứu nó, bây giờ giúp nó trở về nhà, cậu nghĩ thoáng xíu đi.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: ...Tôi cũng biết mà… Nhưng sao tôi vẫn rất muốn khóc...

[Ông lớn]: Nhóc à, cậu đã lớn rồi, mà vẫn giống như một cậu bé vậy, cần phải học cách tự lập.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Người ta vẫn còn là một em bé mà…

Đường Phỉ cầm điện thoại bên cạnh và nhịn cười, được thôi, vẫn còn là một em bé.

Cô cũng không tức giận với một chú voi con, ít nhiều gì thì bây giờ cơ thể của chú voi con thực sự không được khỏe.

Chỉ là, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới đút cho Vân Tử ăn chuối có chứa thuốc được đây?

Không có ai giúp đỡ nên cô đã lên mạng tìm kiếm một số mẹo cho voi ăn.

Vấn đề bây giờ là do Vân Tử đã cách xa người bạn nhỏ của mình và vì đau chân, dẫn đến việc nó không chịu ăn cũng không thể uống thuốc. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơn đau sẽ không thể kiểm soát hiệu quả và tất nhiên là không thể giải quyết được vấn đề. Việc huấn luyện tiếp sau đó cũng không thể triển khai được.

Như vậy, việc khẩn cấp trước mắt chính là làm thế nào để cho Vân Tử ăn.

Với thông tin hạn chế trên mạng, cô mở bảng điều khiển trò chơi, cố gắng tìm cách giải quyết từ trò chơi.

Ơ, thức ăn công thức bí mật không thể đặt hàng ở trung tâm mua sắm giờ đã chuyển sang màu đen rồi.

Sau khi cô nhấp vào, hệ thống hiện ra lời nhắc:

[Thức ăn công thức bí mật là một loại hàng hóa đặc biệt. Ngoài việc tiêu đồng vàng, cần phải dùng đến độ hảo cảm của động vật để trao đổi. Trước mắt, bạn có thể mua một loại thức ăn công thức bí mật. Cho hỏi, bạn có muốn đặt hàng không?]

Đường Phỉ: !!!

Oa, hóa ra thứ này lại khó mua như vậy sao, ngoài đồng vàng ra còn cần độ hảo cảm nữa.

Nhưng bây giờ, độ hảo cảm của Vân Tử đối với cô đang ở mức âm, vậy mà cũng có thể mua được!

Cô nghiên cứu một lát, hóa ra độ hảo cảm đã tích lũy mà Lôi Tử dành cho cô trước đây đã cho phép cô đặt hàng cho Vân Tử.

Cô nhấn xác nhận và chọn loại bột kiều mạch bí mật phù hợp với Vân Tử từ bảng trò chơi tiếp theo.

[Chúc mừng bạn đã đặt hàng thành công! Cảm ơn sự quan tâm của bạn!]

Đặt hàng thành công rồi, chỉ cần chờ chuyển phát nhanh giao hàng đến.

“Chị Đường!” Có người gọi cô.

Khi Đường Phỉ bước ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn thấy cặp con ngươi đen láy thông minh đang mỉm cười nhìn cô, đó là Ngô Ngọc.

Cô luôn cảm thấy, bạn nhỏ vẫn đang học mẫu giáo này xem ra còn lanh lợi vượt xa độ tuổi của cậu, nhưng cô lại rất thích cậu vì cậu thật lòng yêu quý Vân Tử.