Chương 21

"Chị Đường, sao hôm nay lại muộn như vậy, Vân Tử còn chưa tới phòng triển lãm sao? Nó vẫn đang ngủ sao?" Ngô Ngọc mỉm cười, trong lòng tưởng tượng ra cảnh Vân Tử ngủ muộn.

Đường Phỉ sửng sốt một chút, vẫn quyết định nói sự thật cho cậu biết: "Không phải, sự quan sát trước đây của em vô cùng tỉ mỉ, Vân Tử thật sự có bệnh, hôm nay không dậy được rồi."

Ngô Ngọc hoảng sợ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết hoa chữ hoang mang: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Bác sĩ khám bệnh cho nó chưa?"

Đường Phỉ gật đầu: "Đã xem qua rồi, cho nó uống thuốc trước, nhưng phải cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục được."

"À..." Khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé đột nhiên nhăn lại: "Có thể cho em xem nó một chút không?"

Nói xong lại cảm thấy yêu cầu của mình quá đáng, vội vàng nói thêm: "Em biết em không vào được, nhưng em chỉ nhìn nó một chút thôi, chị yên tâm, em không vào trong đâu!"

Đường Phỉ gật đầu: "Được thôi."

Nói xong, cô dẫn Ngô Ngọc vào trong chuồng voi.

Nhìn thấy bộ dạng của Vân Tử không có chút hơi sức, nằm thoi thóp ở đó, trong lòng Ngô Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu, quầng mắt hơi đỏ lên, giống như đang cố kìm nước mắt: “Nó bệnh nặng lắm sao?” Giọng mũi của cậu rất nặng nề.

Đường Phỉ: "Cũng không nặng lắm, nhưng bây giờ nó không thèm ăn gì cả. Phải cho nó uống thuốc tiêu viêm trước, sau đó từ từ huấn luyện nó, để nó tin tưởng chị, chỉ có như vậy mới có thể thay chân cho nó và có thể giải quyết vấn đề của nó một cách triệt để.”

Đối với Ngô Ngọc, cô thể hiện rất khác và giải thích cũng rất tỉ mỉ, vì đứa trẻ này rất am hiểu về loài voi.

Ngô Ngọc dụi mắt, ngoan ngoãn rời khỏi chuồng voi.

Dường như, cậu rất cảm kích Đường Phỉ vì cô đã kiên nhẫn nói cho cậu nhiều như vậy, sau khi đi ra ngoài mới nói: "Em cảm ơn."

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đã xem rất nhiều phim tài liệu về loài voi. Có một số loài voi thích ăn dưa hấu ướp đá vào mùa hè. Chị có thể thử. Có lẽ thời tiết quá nóng, nên nó cần phải hạ nhiệt, sau có mới thèm ăn."

Đường Phỉ kinh ngạc nói cảm ơn: "Cám ơn em nhé, Ngô Ngọc, thật sự là em rất hiểu về nó."

Ngô Ngọc tạm biệt cô: "Em đã hứa với bảo mẫu chỉ vào nửa tiếng thôi, sắp hết giờ rồi, lần sau em lại tới thăm Vân Tử."

Đường Phỉ tò mò hỏi: "Sao ba mẹ không đến cùng em?"

Ngô Ngọc: “Lần sau mẹ em sẽ đến với em, đến lúc đó, em sẽ giới thiệu mọi người làm quen!” Nói xong, cậu lập tức chạy đi.

Cậu chạy lon ton đến cổng vườn bách thú.

Thấy cậu từ xa chạy đến, cô bảo mẫu than thở vài câu: “Hứa nửa tiếng mà giờ đã 35 phút rồi!”.

Khuôn mặt nhỏ bé của Ngô Ngọc đỏ bừng lên, thở hổn hển, trả lời một cách ngoan ngoãn và hiểu chuyện: "Lần sau cháu sẽ cố gắng ra sớm một chút."

"Còn có lần sau sao! Lần sau dì sẽ không đưa cháu đến đây nữa!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Ngọc lập tức căng lên, vẻ mặt không vui: “Dì Lưu, dì đã hứa với mẹ cháu rồi mà!”

Lưu Phương sửng sốt, khẽ cau mày: “Ngô Ngọc, đừng nhắc đến mẹ cháu nữa, bà ấy một tháng cũng không đến gặp cháu một lần, bây giờ người trong nhà mới là mẹ của cháu, đừng nói nữa. Về thôi, cháu đừng nói lung tung nữa."

Khi nghe những lời này, Ngô Ngọc rũ mặt xuống và theo bà ta về nhà.

Sau khi nghe những gì Ngô Ngọc nói, Đường Phỉ lập tức gọi cho Tô Châm và hỏi liệu có thể cho Vân Tử ăn dưa hấu đông lạnh không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Đường Phỉ lập tức đặt mua một quả dưa hấu đông lạnh chất lượng cao trong trung tâm mua sắm.

Sau đó mới tiến hành công việc vệ sinh, khử trùng hàng ngày, những công việc hàng ngày này phải tiến hành từng bước một.

Chẳng mấy chốc, nhân viên chuyển phát nhanh đã chuyển gói hàng theo đơn đặt hàng của cô đến.

Đường Phỉ mở gói hàng và lấy các nguyên liệu ra, một mùi thơm của các nguyên liệu chất lượng cao tỏa ra.

Cô không nhìn thấy bên trong chuồng voi, Vân Tử luôn nằm

như xác chết giờ đây cũng không chịu được mà ngẩng đầu lên, tò mò nhìn ra ngoài cửa.

Chị gái đang làm gì thế? Cái gì mà thơm thế?

Nó bò dậy, đi hai bước đến kế bên l*иg, rồi lại nằm xuống, nhưng lần này đầu nó lại hướng về phía cửa, đôi mắt của nó cũng đang nhìn chằm chằm vào cửa.

Ngược lại, Đường Phỉ không cảm thấy có gì khác thường, thức ăn bí mật này là hàng hóa rời, bên trong còn có hướng dẫn sử dụng.

Ngoài kiều mạch, bên trong còn có táo chua, chuối, bột cám và các nguyên liệu khác.

Cô cắt táo chua thành từng miếng nhỏ, cho bột cám, kiều mạch với một ít nước rồi nhào thành bột, sau đó thêm các viên thuốc đã nghiền nát rồi lần lượt nhào thành những viên tròn.

Trông thì ngon, nhưng không biết, rốt cuộc Vân Tử có ăn bột với thuốc được không.

Khi cô bước vào chuồng voi với bột kiều mạch, cô bất ngờ khi nhìn thấy Vân Tử luôn nằm xuống mọi lúc giờ đang đang ngọ nguậy đứng dậy, cái đầu lắc lư, dựa vào l*иg, nhìn chằm chằm vào chậu thức ăn của cô.

Ồ ha, điều này nghĩa là thèm ăn sao?