Chương 22

Đường Phỉ hiếm khi nhìn thấy bộ dạng của Vân Tử như vậy, vì vậy cô cố nén cười và đưa một viên cho Vân Tử, Vân Tử dùng mũi nhận lấy và cho thẳng vào miệng.

Tốc độ đó... quả thật là tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt đã biến mất ngay lập tức, chẹp chẹp chẹp, đồ ăn siêu ngon.

Đường Phỉ: Trời ơi... không dễ dàng gì!

Kể từ khi nhận chăm sóc Vân Tử, cô chưa bao giờ thấy nó ăn thứ gì ngon như vậy!

Sau khi ăn xong một viên, Đường Phỉ lại đưa từng cái một cho nó, Vân Tử tiếp tục nhai chẹp chẹp chẹp, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn còn một chút tiều tụy vì bệnh.

Ăn xong thì thò mũi ra, vung vẩy trong chậu, bất mãn kêu lên một tiếng "oang", ý tứ rất rõ ràng: ít vậy sao?

Đường Phỉ nhanh chóng đưa những quả táo chất lượng cao mà cô đã đặt cùng lúc, những quả táo lớn mọng nước và ngon, vừa giòn lại vừa ngọt!

Vân Tử nhai một cách hưởng thụ, đến mức kêu lên tiếng rột roạt.

Sau khi ăn những thứ này xong, trên đầu nó lặng lẽ nổi lên một bong bóng màu xanh lam: +20!

Đường Phỉ vui đến muốn khóc, oa ha ha ha ha, +20!

Thật không dễ dàng gì!

Sau khi ăn những thứ này xong, Vân Tử chợt nhận ra, hình như hôm nay mình chưa ăn gì nên khập khiễng đi đến khu vực thức ăn gia súc và bắt đầu ăn thức ăn của ngày hôm nay.

[Xin chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày cho Vân Tử ăn, thu được 20 điểm kinh nghiệm, 10 đồng vàng.]

Điểm kinh nghiệm và tiền vàng của nhiệm vụ hàng ngày hôm nay đã thay đổi nhiều, có lẽ nguyên nhân là vì cô đã đặc biệt chăm chỉ làm ra thức ăn đó.

[Tiểu Phì Thu]: Nhóc à, cậu khá hơn chưa?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Oàng! Tôi đã ăn sáng rồi, bây giờ cảm thấy chân không còn đau như thế nữa, nhưng... đầu vẫn còn hơi choáng váng.

[Trình tự viên]: Không phải cậu bị đau chân sao? Sao lại cảm thấy chóng mặt?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Bữa sáng ngon quá, ợ~

[Trình tự viên]: !!! Cái gì! Cậu đã ăn gì vậy?

[Công Thành Sư]: Chết tiệt, chết tiệt! Thật là chết tiệt mà! Cậu đã ăn cái quái gì vậy!

[Thông báo: Công Thành Sư bị cấm nói 5 phút vì vi phạm quy tắc nhóm.]

[Trình tự viên]: Phù!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Ha ha ha ha ha ha! Anh sư tử lại bị cấm nói rồi!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Bột mà chị gái nhân viên chăm sóc tôi đã chuẩn bị thơm lắm! Ngon lắm luôn!

[Tiểu Phì Thu]: ...Cho một biểu cảm.

[Cá koi béo phì]: Nhóc à, sau này cậu đừng có ngày nào cũng nói nhân viên chăm sóc cậu không tốt nữa, người ta còn làm bột cho cậu, ăn ngon là trên hết... Nhìn bầu trời ở góc 45 độ, kiềm nước mắt và không muốn rơi xuống.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Đau lòng quá, muốn khóc mà khóc không được!

[Trình tự viên]: Đột nhiên tôi cũng muốn ăn bột...

[Ông lớn]: Chỉ có vậy thôi sao, không phải chỉ có bột, lại không có thịt sao!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Còn có cả táo ngon nữa!

[Cá koi béo phì]: ...Bỗng rơi nước mắt vì nghèo.

[Trình tự viên]: Rốt cuộc tôi đã ăn sáng chưa...

[Tiểu Phì Thu]: Tự nhiên thấy đói rồi...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Này... Nhân viên chăm sóc cho tôi một quả gì đó tròn tròn, tôi ăn được không? Rất lo lắng, chờ đợi trực tuyến.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Cậu nói rõ ràng một chút, là cái gì.

[Tiểu Phì Thu]: Ôi chao, tốc độ vây quanh.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Là một thứ gì đó tròn tròn và lành lạnh.

[Cá koi béo phì]: Tôi cũng không hiểu, có đặc điểm gì, chẳng hạn như màu sắc?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Màu xanh, phía trên có hoa văn sọc.

[Ông lớn]: Đó là dưa hấu đó, thằng nhóc ngu ngốc, chưa thấy dưa hấu bao giờ sao.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Ríu rít, tôi chưa ăn bao giờ... mở ra như thế nào vậy?

[Ông lớn]: Thằng nhóc ngu ngốc, một chân của cậu là mở ra ngay.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hả, một chân. Ây dà, nát hết rồi!

[Ông lớn]:...

[Cá koi béo phì]: ...Tôi vẫn chưa ăn dưa hấu...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hì hì, vẫn chưa nát hết, ăn được, tôi mở ra rồi!

Thật ra lúc đầu Đường Phỉ cũng nghĩ đến việc cắt quả dưa hấu đưa cho nó, nhưng gần đây tâm trạng của Vân Tử rất suy giảm, mất đi bạn chơi cùng nên nó cũng không có gì để chơi, thế là cô cứ cho nó nguyên một quả.

Lúc này, Đường Phỉ trốn trong khu vực triển lãm và âm thầm quan sát hành động của Vân Tử từ đằng xa.

Vân Tử dùng một chân giẫm lên quả dưa hấu, dùng mũi nhặt ruột dưa cho vào miệng, nhìn vẻ mặt của nó hẳn là rất thích.

Vừa ăn, trên đầu vừa hiện lên một con số: +30!

Trời ơi... Trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà độ hảo cảm của Vân Tử đã tăng lên 50! Bây giờ, độ hảo cảm của Vân Tử đã tăng lên đến -10 rồi! Đường Phỉ cảm thấy cô có thể đi mua một vé số ngày hôm nay.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a! Tôi đã làm thành công rồi!

[Cá koi béo phì]: Ghen tị quá...

[Công Thành Sư]: Chao ôi, nhóc à, không tệ nha!

[Tiểu Phì Thu]: Thả tôi ra, tôi cũng muốn ăn dưa hấu!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hì hì, ngon quá! Lành lạnh, rất ngon, rất mọng nước! Ăn xong cũng không còn chóng mặt nữa!

[Tiểu Phì Thu]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Ông lớn]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Cá koi béo phì]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Chúc mừng bạn, bởi vì Vân Tử đã tăng độ hảo cảm khá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn, thu được thêm 100 điểm kinh nghiệm, 200 đồng vàng.]