Chương 28

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Chết tiệt! Chết tiệt! Thật là đáng chết mà!

[Trình tự viên]: Trời ơi, tàn nhẫn quá! Gϊếŧ và ăn mà không có bất kỳ lý do gì sao?

Theo thói quen lúc rảnh rỗi, Đường Phỉ lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, ngay lập tức bị Tia chớp nói làm cô giật cả mình, cô đã từng gặp qua Lý Thiên Minh, mặc dù ông Lý này có hơi dễ xúc động, nhưng xem ra là người thật lòng yêu quý chim bồ câu. Sao có thể vô duyên vô cớ mà đột nhiên ra tay tàn bạo như vậy chứ?

[Thỏ Thỏ]: @Tia chớp người chủ của các cậu huấn luyện các cậu là để các cậu trở thành bồ câu đưa thư, tuổi của anh cậu vẫn còn nhỏ, tại sao đột nhiên lại gϊếŧ cậu ấy chứ, chẳng lẽ có liên quan đến vết thương lần trước sao?

[Tia chớp]: Người đó thực sự đã nuôi nấng chúng tôi để chúng tôi trở thành những bồ câu đưa thư xuất sắc nhất, ba mẹ chúng tôi sau khi sinh chúng tôi ra cũng nói với chúng tôi như vậy, nhất định phải trở thành những bồ câu đưa thư giỏi nhất để giành vinh quang cho người chủ. Chúng tôi cũng là một chủng loại ưu tú mà ông ta đã nuôi dưỡng qua nhiều thế hệ, nếu không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, tôi và anh trai tôi sẽ trở thành những con chim bồ câu đưa thư tốt nhất ở thành phố Lâm Thủy. Chỉ đáng tiếc...

[Thỏ Thỏ]: Chỉ đáng tiếc vì anh ấy bị thương?

[Tia chớp]: Đúng vậy... Thật ra thì tôi cũng biết về vết thương của anh trai tôi, tuy rằng anh ấy bị thương nặng và trước mắt vết thương cũng đã lành rồi, nhưng để làm quen với việc bay cần nhiều thời gian hơn so với khi anh ấy không bị thương. Chỉ là người đó thực sự quá sốt ruột, nóng lòng muốn chứng minh vết thương của anh trai tôi có gây trở ngại lớn hay không, cho nên sau khi anh ấy về đến nhà thì lập tức thả cho bay đi. Cậu cũng biết đấy, ngày nào bồ câu chúng tôi cũng nhất định phải tập bay, anh trai tôi bị thương và đã lâu không bay nên đương nhiên không bay giỏi bằng tôi. Ông ta có ý định gϊếŧ anh ấy và muốn loại bỏ anh trai tôi. Đều do tôi không tốt...

[Thỏ Thỏ ]: Cho dù anh cậu bay không giỏi cũng không đến mức gϊếŧ anh ấy chứ, một chủng lọai bồ câu đưa thư xuất sắc, chỉ cần lấy được chứng nhận Quy Sào, có thể bán ra thị trường với giá rất tốt...

[Tia chớp]: Thỏ Thỏ, cậu... cậu nói rất đúng, tôi vốn cho rằng, cùng lắm là đem anh trai tôi đi bán thôi, không ngờ người đó lại không muốn để lộ ra bên ngoài chủng loại ưu tú mà mình đã dày công nuôi dưỡng, thà gϊếŧ anh trai tôi chứ cũng không muốn bán anh ấy đi và cho anh ấy một con đường sống!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Tàn nhẫn quá! Thật sự không phải là con người!

[Tiểu Phì Thu]: Sao lại đáng sợ như vậy!

[Trình tự viên]: Chúng ta mau thảo luận một chút, làm thế nào để cứu Cúc cu cúc cu đi!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Đúng đúng đúng! Trong khoảng thời gian này, tôi đã dành thời gian ở bên cạnh Cúc cu cúc cu, thật là một chú bồ câu đáng yêu biết bao nhiêu! Nhất định phải cứu! Chắc chắn phải cứu! Nhưng chúng ta nên làm thế nào đây?

[Cá koi béo phì]: Cứu, nhất định phải cứu!

[Tia chớp]: Hôm nay, người đó đi dự tiệc rồi, không có ở nhà, hơn nữa có trở về nhà thì chắc chắn cũng say khướt. Muốn cứu thì nhất định có cơ hội!

[Thỏ Thỏ]: Nhà cậu ở đâu?

[Tia chớp]: Để huấn luyện chúng tôi, người đó đã mua một ngôi nhà ở dưới thôn, chuồng chim bồ câu của chúng tôi ở cạnh nơi ở của ông ta. Bình thường, chuồng chim bồ câu không khóa, chúng tôi có thể tự do bay ra vào. Nhưng hôm nay, sau khi anh trai tôi bị đưa đi, cửa chuồng bồ câu đã bị đóng lại, kích thước của tôi nhỏ nên có thể ra vào qua lỗ thông hơi của chuồng bồ câu, nhưng những con bồ câu khác không thể ra được. Bây giờ, anh ấy đang bị nhốt trong bếp ở nhà, không thể bay ra ngoài, phải làm sao đây... tôi nên làm gì với anh của mình đây?

[Thỏ Thỏ]: @Tia chớp, trước tiên, cậu đừng nóng vội, cho tôi biết địa chỉ chính xác nhà của cậu, nói cho tôi một chút về cách tìm chuồng bồ câu và nhà bếp, chúng tôi sẽ xem xem có thể giúp như thế nào. Nếu cậu có thể ra ngoài thì đến đây dẫn đường cũng được.

[Tiểu Phì Thu]: Đúng, đúng, đúng, tôi cũng quen biết không ít đồng loại ở đây, họ có thể tìm được, nhưng tôi không biết nhà bếp của bạn có khóa hay không, nếu khóa, chỉ sợ là chúng tôi cũng không thể làm gì được. Nếu nó không khóa, mở cửa bếp chắc cũng không phải là vấn đề gì to tát, như vậy thì anh trai cậu có thể bay ra rồi.

[Tia chớp]: Chắc nhà bếp không khóa đâu. Điều tôi sợ nhất là... Nếu người đó trói cánh hoặc chân của anh trai tôi... Chúng tôi đang ở thôn Tân Ích, có một cây ngô đồng rất lớn ở lối vào của thôn, bên trái có một cái ngõ và đi đến ngôi nhà thứ ba, nhà của chúng tôi rất dễ nhận ra, ngói của cả thôn là ngói màu xám, chỉ có nhà của chúng tôi là ngói xi măng màu xanh lam, có thể nhìn thấy từ xa, đây cũng là lý do rất quan trọng cho việc mỗi lần tôi được thả bay đi đều có thể thuận lợi tìm đường trở về. Nhưng tôi phải về nhà sớm và ở trong chuồng bồ câu, bởi vì mỗi lần ông lão đó về nhà đều đến chuồng bồ câu kiểm tra, nếu phát hiện ra tôi không có ở đó... Tôi sợ rằng, trong cơn tức giận, ông ta sẽ ra tay với anh trai tôi ngay lập tức.

[Cá koi béo phì]: Trời ơi! Vậy cậu mau trở về đi! Đảm bảo an toàn cho anh trai cậu trước, chúng tôi sẽ thảo luận cách giải cứu anh ấy.

[Trình tự viên]: Vậy thì... bây giờ chúng ta phải làm sao? @Tiểu Phì Thu cậu liên hệ với đồng loại của cậu để xem thử xem có bao nhiêu loài chim được gọi đến, có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, chúng ta phải nhanh lên.

[Tiểu Phì Thu]: Được, tôi sẽ liên lạc ngay.